Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 8802
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dương Niệm Tuyết ở bên trong nghe vậy thì hai mắt sáng rỡ. Còn nhóm Đạo Huyền Nhất thì cau mày. Vu Tiên cười khổ: “Các chủ năm ấy từng nói không cho phép bất kỳ ai của Tiên Bảo Các bước vào, chúng ta không dám trái lời”. Dương Niệm Tuyết chợt cười phá lên: “Vu hội trưởng nói vậy là sai rồi”. Thấy lão ta nhìn sang, nàng cười nói: “Theo ta biết, đệ đệ ta chính là khách quý siêu cấp của Tiên Bảo Các, dựa theo quy định thì các người phải bảo vệ hắn mới phải. Vậy mà các người không những không bảo vệ, còn hùa theo người ngoài chống lại hắn. Chậc chậc, Vu hội trưởng à, ông làm như vậy không sợ Các chủ đến tìm ông tính sổ sao?" Vu Tiên chỉ cười: “Cô nương, theo quy định của Tiên Bảo Các, đúng là chúng ta phải bảo vệ Diệp công tử. Nhưng cái gì cũng phải lượng sức mà làm, Diệp công tử chọc phải đối thủ hùng mạnh như vậy, chúng ta thật sự không giúp được gì”. Dương Niệm Tuyết cong môi: “Vu hội trưởng, đệ đệ ta có lệnh Huyền Thiên, nghe nói người thường không thể sở hữu, chỉ có những ai được nó công nhận thôi đúng không?" Vu Tiên: “Phải”. Dương Niệm Tuyết trừng mắt nhìn lão ta, không nói gì thêm. Vu Tiên: “Mời cô nương rời khỏi Tiên Bảo Các”. Dương Niệm Tuyết cười: “Không”. Vu Tiên cau mày: “Cô nương, nơi này là của Tiên Bảo Các chúng ta”. Dương Niệm Tuyết nhún vai: “Ta cứ không đi đấy”. Sắc mặt Vu Tiên sa sầm: “Cô nương cho rằng cô không đi thì chúng ta không làm gì được cô sao?" Dương Niệm Tuyết chợt trở nên đề phòng. Vu Tiên: “Bên trong căn phòng này có cấm chế áp chế tu vi. Chúng ta bị, chẳng lẽ cô nương không bị?" Sắc mặt Dương Niệm Tuyết sa sầm. Đúng vậy, nàng cũng đang bị áp chế tu vi. Vu Tiên cất giọng gọi: “Người đâu!" Lập tức có mười người đàn ông xuất hiện. Vu Tiên nhìn Dương Niệm Tuyết: “Tu vi của mọi người đều bị áp chế, vậy thì chúng ta so số lượng”. Sau đó, những người đứng sau ông ta dợm bước vào thư phòng. Nhưng Đạo Huyền Nhất lắc đầu. Thấy nhóm Vu Tiên nhìn sang, nàng ta khẽ nói: “Đừng xúc phạm đến vị Các chủ này”. Mạc Hiền tỏ vẻ muốn nói lại thôi. Lam Sơn cất lời: “Huyền Nhất Chí Tôn, để lâu sinh biến!"
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dương Niệm Tuyết ở bên trong nghe vậy thì hai mắt sáng rỡ.
Còn nhóm Đạo Huyền Nhất thì cau mày.
Vu Tiên cười khổ: “Các chủ năm ấy từng nói không cho phép bất kỳ ai của Tiên Bảo Các bước vào, chúng ta không dám trái lời”.
Dương Niệm Tuyết chợt cười phá lên: “Vu hội trưởng nói vậy là sai rồi”.
Thấy lão ta nhìn sang, nàng cười nói: “Theo ta biết, đệ đệ ta chính là khách quý siêu cấp của Tiên Bảo Các, dựa theo quy định thì các người phải bảo vệ hắn mới phải. Vậy mà các người không những không bảo vệ, còn hùa theo người ngoài chống lại hắn. Chậc chậc, Vu hội trưởng à, ông làm như vậy không sợ Các chủ đến tìm ông tính sổ sao?"
Vu Tiên chỉ cười: “Cô nương, theo quy định của Tiên Bảo Các, đúng là chúng ta phải bảo vệ Diệp công tử. Nhưng cái gì cũng phải lượng sức mà làm, Diệp công tử chọc phải đối thủ hùng mạnh như vậy, chúng ta thật sự không giúp được gì”.
Dương Niệm Tuyết cong môi: “Vu hội trưởng, đệ đệ ta có lệnh Huyền Thiên, nghe nói người thường không thể sở hữu, chỉ có những ai được nó công nhận thôi đúng không?"
Vu Tiên: “Phải”.
Dương Niệm Tuyết trừng mắt nhìn lão ta, không nói gì thêm.
Vu Tiên: “Mời cô nương rời khỏi Tiên Bảo Các”.
Dương Niệm Tuyết cười: “Không”.
Vu Tiên cau mày: “Cô nương, nơi này là của Tiên Bảo Các chúng ta”.
Dương Niệm Tuyết nhún vai: “Ta cứ không đi đấy”.
Sắc mặt Vu Tiên sa sầm: “Cô nương cho rằng cô không đi thì chúng ta không làm gì được cô sao?"
Dương Niệm Tuyết chợt trở nên đề phòng.
Vu Tiên: “Bên trong căn phòng này có cấm chế áp chế tu vi. Chúng ta bị, chẳng lẽ cô nương không bị?"
Sắc mặt Dương Niệm Tuyết sa sầm.
Đúng vậy, nàng cũng đang bị áp chế tu vi.
Vu Tiên cất giọng gọi: “Người đâu!"
Lập tức có mười người đàn ông xuất hiện.
Vu Tiên nhìn Dương Niệm Tuyết: “Tu vi của mọi người đều bị áp chế, vậy thì chúng ta so số lượng”.
Sau đó, những người đứng sau ông ta dợm bước vào thư phòng.
Nhưng Đạo Huyền Nhất lắc đầu.
Thấy nhóm Vu Tiên nhìn sang, nàng ta khẽ nói: “Đừng xúc phạm đến vị Các chủ này”.
Mạc Hiền tỏ vẻ muốn nói lại thôi.
Lam Sơn cất lời: “Huyền Nhất Chí Tôn, để lâu sinh biến!"
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dương Niệm Tuyết ở bên trong nghe vậy thì hai mắt sáng rỡ. Còn nhóm Đạo Huyền Nhất thì cau mày. Vu Tiên cười khổ: “Các chủ năm ấy từng nói không cho phép bất kỳ ai của Tiên Bảo Các bước vào, chúng ta không dám trái lời”. Dương Niệm Tuyết chợt cười phá lên: “Vu hội trưởng nói vậy là sai rồi”. Thấy lão ta nhìn sang, nàng cười nói: “Theo ta biết, đệ đệ ta chính là khách quý siêu cấp của Tiên Bảo Các, dựa theo quy định thì các người phải bảo vệ hắn mới phải. Vậy mà các người không những không bảo vệ, còn hùa theo người ngoài chống lại hắn. Chậc chậc, Vu hội trưởng à, ông làm như vậy không sợ Các chủ đến tìm ông tính sổ sao?" Vu Tiên chỉ cười: “Cô nương, theo quy định của Tiên Bảo Các, đúng là chúng ta phải bảo vệ Diệp công tử. Nhưng cái gì cũng phải lượng sức mà làm, Diệp công tử chọc phải đối thủ hùng mạnh như vậy, chúng ta thật sự không giúp được gì”. Dương Niệm Tuyết cong môi: “Vu hội trưởng, đệ đệ ta có lệnh Huyền Thiên, nghe nói người thường không thể sở hữu, chỉ có những ai được nó công nhận thôi đúng không?" Vu Tiên: “Phải”. Dương Niệm Tuyết trừng mắt nhìn lão ta, không nói gì thêm. Vu Tiên: “Mời cô nương rời khỏi Tiên Bảo Các”. Dương Niệm Tuyết cười: “Không”. Vu Tiên cau mày: “Cô nương, nơi này là của Tiên Bảo Các chúng ta”. Dương Niệm Tuyết nhún vai: “Ta cứ không đi đấy”. Sắc mặt Vu Tiên sa sầm: “Cô nương cho rằng cô không đi thì chúng ta không làm gì được cô sao?" Dương Niệm Tuyết chợt trở nên đề phòng. Vu Tiên: “Bên trong căn phòng này có cấm chế áp chế tu vi. Chúng ta bị, chẳng lẽ cô nương không bị?" Sắc mặt Dương Niệm Tuyết sa sầm. Đúng vậy, nàng cũng đang bị áp chế tu vi. Vu Tiên cất giọng gọi: “Người đâu!" Lập tức có mười người đàn ông xuất hiện. Vu Tiên nhìn Dương Niệm Tuyết: “Tu vi của mọi người đều bị áp chế, vậy thì chúng ta so số lượng”. Sau đó, những người đứng sau ông ta dợm bước vào thư phòng. Nhưng Đạo Huyền Nhất lắc đầu. Thấy nhóm Vu Tiên nhìn sang, nàng ta khẽ nói: “Đừng xúc phạm đến vị Các chủ này”. Mạc Hiền tỏ vẻ muốn nói lại thôi. Lam Sơn cất lời: “Huyền Nhất Chí Tôn, để lâu sinh biến!"