Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 8808
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Lần này là vì bản thân, vì Thanh Nhi. Vì sao hắn phải trở thành gánh nặng cho Thanh Nhi? Vì sao? Chẳng lẽ hắn không thể giúp nàng nở mày nở mặt? Chẳng lẽ hắn phải làm một đứa con ông cháu cha suốt đời? Hắn còn mối ràng buộc với nhiều người như vậy. Vì sao lại chịu chết? Hai mắt bừng mở, Diệp Huyên thét lên: “Không!" Hắn siết chặt hai tay. Một luồng khí tức vô cùng kinh khủng từ trong người hắn bắn lên cao. Chỉ trong nháy mắt, thế giới bên trong Tiểu Tháp chấn động kịch liệt như đang gặp phải một trận địa chấn khủng khiếp. Ý chí Bất Hủ! Diệp Huyên cuối cùng cũng đột phá được ràng buộc về ý chí, đạt đến Bất Hủ! Sau đó hắn đứng dậy, nói với Dương Niệm Tuyết: “Tỷ, đệ muốn đắp lại thân xác”. Hai mắt hắn tràn đầy kiên định. Xây lại nhục thân Bất Hủ! Chỉ cần thân xác khôi phục, hắn có thể đạt đến Chí Tôn. Bởi vì ý chí và linh hồn đã đạt đến cực hạn Bất Hủ, bây giờ chỉ cần thân xác phục hồi, lần nữa đạt đến cực hạn Bất Hủ là hắn có thể dễ dàng vượt qua Vĩnh Hằng Bất Hủ, đạt đến Chí Tôn. Dương Niệm Tuyết gật đầu: “Dễ thôi. Tỷ đây cái gì không có nhưng tiền của thì dư”. Nàng lấy ra một chiếc nhẫn chứa đồ, thoáng chần chừ: “Đệ này... đây là của cải cuối cùng của tỷ. Tỷ...” Diệp Huyên nói: “Một lần gọi tỷ, cả đời là tỷ”. Dương Niệm Tuyết bĩu môi, đưa nhẫn cho hắn: “Cho thì cho. Cùng lắm sau này ta đi bóc lột của Tiểu Bạch là được”. Diệp Huyên nhận lấy, nghiêm túc nói: “Cảm ơn”. Những lời này phát ra từ tận đáy lòng. Nếu không có Dương Niệm Tuyết, hắn đã thật sự toi mạng rồi. Hắn đã không thể đo đếm được hết giá trị của những vật phẩm mình sử dụng để tu luyện từ nãy đến giờ. Tu luyện không chỉ hoàn toàn dựa vào thiên phú, mà còn phải có tiền của. Nghe hắn nói vậy, Dương Niệm Tuyết lắc đầu: “Huynh muội với nhau, nói vậy làm gì?" Tiểu Tháp bỗng lên tiếng: “Hai vị Tiểu chủ, ta muốn nhắc nhẹ là hai người không phải huynh muội..”. Diệp Huyên sửng sốt: “Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ ta không phải con ruột của cha?" Tiểu Tháp: “Ý ta là không phải huynh muội vì hai người là tỷ đệ! Tỷ đệ đó! Nàng là tỷ, người là đệ, không phải huynh muội rõ chưa?" Diệp Huyên: “...” Dương Niệm Tuyết: “...” Sau đó, Diệp Huyên bắt đầu xây lại thân xác. Dương Niệm Tuyết nói: “Ta có thứ này có thể giúp đệ”.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Lần này là vì bản thân, vì Thanh Nhi. Vì sao hắn phải trở thành gánh nặng cho Thanh Nhi? Vì sao? Chẳng lẽ hắn không thể giúp nàng nở mày nở mặt? Chẳng lẽ hắn phải làm một đứa con ông cháu cha suốt đời? Hắn còn mối ràng buộc với nhiều người như vậy. Vì sao lại chịu chết? Hai mắt bừng mở, Diệp Huyên thét lên: “Không!" Hắn siết chặt hai tay. Một luồng khí tức vô cùng kinh khủng từ trong người hắn bắn lên cao. Chỉ trong nháy mắt, thế giới bên trong Tiểu Tháp chấn động kịch liệt như đang gặp phải một trận địa chấn khủng khiếp. Ý chí Bất Hủ! Diệp Huyên cuối cùng cũng đột phá được ràng buộc về ý chí, đạt đến Bất Hủ! Sau đó hắn đứng dậy, nói với Dương Niệm Tuyết: “Tỷ, đệ muốn đắp lại thân xác”. Hai mắt hắn tràn đầy kiên định. Xây lại nhục thân Bất Hủ! Chỉ cần thân xác khôi phục, hắn có thể đạt đến Chí Tôn. Bởi vì ý chí và linh hồn đã đạt đến cực hạn Bất Hủ, bây giờ chỉ cần thân xác phục hồi, lần nữa đạt đến cực hạn Bất Hủ là hắn có thể dễ dàng vượt qua Vĩnh Hằng Bất Hủ, đạt đến Chí Tôn. Dương Niệm Tuyết gật đầu: “Dễ thôi. Tỷ đây cái gì không có nhưng tiền của thì dư”. Nàng lấy ra một chiếc nhẫn chứa đồ, thoáng chần chừ: “Đệ này... đây là của cải cuối cùng của tỷ. Tỷ...” Diệp Huyên nói: “Một lần gọi tỷ, cả đời là tỷ”. Dương Niệm Tuyết bĩu môi, đưa nhẫn cho hắn: “Cho thì cho. Cùng lắm sau này ta đi bóc lột của Tiểu Bạch là được”. Diệp Huyên nhận lấy, nghiêm túc nói: “Cảm ơn”. Những lời này phát ra từ tận đáy lòng. Nếu không có Dương Niệm Tuyết, hắn đã thật sự toi mạng rồi. Hắn đã không thể đo đếm được hết giá trị của những vật phẩm mình sử dụng để tu luyện từ nãy đến giờ. Tu luyện không chỉ hoàn toàn dựa vào thiên phú, mà còn phải có tiền của. Nghe hắn nói vậy, Dương Niệm Tuyết lắc đầu: “Huynh muội với nhau, nói vậy làm gì?" Tiểu Tháp bỗng lên tiếng: “Hai vị Tiểu chủ, ta muốn nhắc nhẹ là hai người không phải huynh muội..”. Diệp Huyên sửng sốt: “Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ ta không phải con ruột của cha?" Tiểu Tháp: “Ý ta là không phải huynh muội vì hai người là tỷ đệ! Tỷ đệ đó! Nàng là tỷ, người là đệ, không phải huynh muội rõ chưa?" Diệp Huyên: “...” Dương Niệm Tuyết: “...” Sau đó, Diệp Huyên bắt đầu xây lại thân xác. Dương Niệm Tuyết nói: “Ta có thứ này có thể giúp đệ”.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Lần này là vì bản thân, vì Thanh Nhi. Vì sao hắn phải trở thành gánh nặng cho Thanh Nhi? Vì sao? Chẳng lẽ hắn không thể giúp nàng nở mày nở mặt? Chẳng lẽ hắn phải làm một đứa con ông cháu cha suốt đời? Hắn còn mối ràng buộc với nhiều người như vậy. Vì sao lại chịu chết? Hai mắt bừng mở, Diệp Huyên thét lên: “Không!" Hắn siết chặt hai tay. Một luồng khí tức vô cùng kinh khủng từ trong người hắn bắn lên cao. Chỉ trong nháy mắt, thế giới bên trong Tiểu Tháp chấn động kịch liệt như đang gặp phải một trận địa chấn khủng khiếp. Ý chí Bất Hủ! Diệp Huyên cuối cùng cũng đột phá được ràng buộc về ý chí, đạt đến Bất Hủ! Sau đó hắn đứng dậy, nói với Dương Niệm Tuyết: “Tỷ, đệ muốn đắp lại thân xác”. Hai mắt hắn tràn đầy kiên định. Xây lại nhục thân Bất Hủ! Chỉ cần thân xác khôi phục, hắn có thể đạt đến Chí Tôn. Bởi vì ý chí và linh hồn đã đạt đến cực hạn Bất Hủ, bây giờ chỉ cần thân xác phục hồi, lần nữa đạt đến cực hạn Bất Hủ là hắn có thể dễ dàng vượt qua Vĩnh Hằng Bất Hủ, đạt đến Chí Tôn. Dương Niệm Tuyết gật đầu: “Dễ thôi. Tỷ đây cái gì không có nhưng tiền của thì dư”. Nàng lấy ra một chiếc nhẫn chứa đồ, thoáng chần chừ: “Đệ này... đây là của cải cuối cùng của tỷ. Tỷ...” Diệp Huyên nói: “Một lần gọi tỷ, cả đời là tỷ”. Dương Niệm Tuyết bĩu môi, đưa nhẫn cho hắn: “Cho thì cho. Cùng lắm sau này ta đi bóc lột của Tiểu Bạch là được”. Diệp Huyên nhận lấy, nghiêm túc nói: “Cảm ơn”. Những lời này phát ra từ tận đáy lòng. Nếu không có Dương Niệm Tuyết, hắn đã thật sự toi mạng rồi. Hắn đã không thể đo đếm được hết giá trị của những vật phẩm mình sử dụng để tu luyện từ nãy đến giờ. Tu luyện không chỉ hoàn toàn dựa vào thiên phú, mà còn phải có tiền của. Nghe hắn nói vậy, Dương Niệm Tuyết lắc đầu: “Huynh muội với nhau, nói vậy làm gì?" Tiểu Tháp bỗng lên tiếng: “Hai vị Tiểu chủ, ta muốn nhắc nhẹ là hai người không phải huynh muội..”. Diệp Huyên sửng sốt: “Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ ta không phải con ruột của cha?" Tiểu Tháp: “Ý ta là không phải huynh muội vì hai người là tỷ đệ! Tỷ đệ đó! Nàng là tỷ, người là đệ, không phải huynh muội rõ chưa?" Diệp Huyên: “...” Dương Niệm Tuyết: “...” Sau đó, Diệp Huyên bắt đầu xây lại thân xác. Dương Niệm Tuyết nói: “Ta có thứ này có thể giúp đệ”.