Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 8816

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Kiếm của Diệp Huyên chém vào tấm chắn vô hình ấy, tấm chắn khẽ rung lên rồi nứt ra, nhưng không vỡ!  Xa xa, Diệp Huyên đang định tung thêm chiêu nữa thì lúc này Đạo Huyền Nhất lại chợt biến mất, hắn ngửa đầu lên thì thấy một tàn ảnh đang vọt tới trước mặt mình.  Mặt Diệp Huyên không có cảm xúc gì, hắn nhẩm niệm trong lòng, vô số phi kiếm chém ra từ xung quanh hắn.  Hai người lại chọn cách cứng đối cứng.  Ầm!  Vô số kiếm quang vỡ vụn, còn Đạo Huyền Nhất nhanh chóng đưa tay bóp cổ Diệp Huyên, khi nàng ta định siết tay lại thì một thanh kiếm đột nhiên kề lên cổ nàng ta.  Hai người nhìn nhau ở khoảng cách gần, giây tiếp theo, Đạo Huyền Nhất bóp mạnh.  Rắc!  Cổ Diệp Huyên bị bóp vỡ, linh hồn bị Đạo Huyền Nhất cưỡng ép đẩy ra ngoài, mà gần như cùng lúc đó, kiếm của Diệp Huyên cũng đâm xuyên qua cổ họng Đạo Huyền Nhất.  Phụt!  Cổ họng Đạo Huyền Nhất rách ra, giờ phút này nàng ta đành phải từ bỏ thể xác, tự xuất linh hồn.  Lúc này, hai người đều là linh hồn.  Sau khi trở thành linh hồn, Diệp Huyên lại biến mất.  Đạo Huyền Nhất ngẩng đầu, ngay sau đó linh hồn nàng ta hoá thành từng tàn ảnh rồi b ắn ra ngoài.  Bùm!  Trong thiên địa lại vang lên một tiếng nổ khác, sau đó hai linh hồn đồng thời lùi lại.  Khi Diệp Huyên lùi lại, hắn nhẩm niệm trong lòng, từng phi kiếm đột nhiên chém về Đạo Huyền Nhất ở phía xa, thoáng chốc kiếm khí tung hoành ngang dọc, kiếm quang tràn ngập khắp nơi.  Xa xa, khoé miệng Đạo Huyền Nhất hơi nhếch lên, lộ ra vẻ gớm ghiếc, tay phải của nàng ta đưa về phía trước rồi nắm lại, trong tích tắc, thời không trước mặt nàng ta biến thành một vòng xoáy màu đen cực lớn, khi những luồng kiếm quang của Diệp Huyên vào trong vòng xoáy thì đều trở nên méo mó rồi vỡ tan tành, giây kế tiếp, nàng ta lao về phía trước, húc cùi chỏ vào người Diệp Huyên.  Cú huých này khiến thiên địa nứt ra chằn chịt giống như mạng nhện, trông cực kỳ đáng sợ.  Đối mặt với cú huých cùi chỏ đáng gờm này, Diệp Huyên chợt cười gằn, sau đó hắn hoá thân thành kiếm chém về phía trước.  Cứng chọi cứng!  Đánh tới lúc này, chỉ xem ai cứng cỏi hơn mà thôi.  Ầm!  Một vùng kiếm quang chợt vỡ tan, Diệp Huyên bị đẩy lùi trở lại, mà lúc này Đạo Huyền Nhất cũng tiến lên tung một quyền về phía Diệp Huyên. Diệp Huyên chợt biến mất tại chỗ một cách quỷ dị, khi xuất hiện lần nữa thì đã cách xa mấy vạn trượng, sau khi dừng lại, hắn xoè tay, một thanh kiếm xuất hiện, hắn từ từ nhắm mắt lại, thanh kiếm trong tay rung lên dữ dội, tiếp theo hắn xoè tay trái ra: “Kiếm tới!”  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Kiếm của Diệp Huyên chém vào tấm chắn vô hình ấy, tấm chắn khẽ rung lên rồi nứt ra, nhưng không vỡ!  Xa xa, Diệp Huyên đang định tung thêm chiêu nữa thì lúc này Đạo Huyền Nhất lại chợt biến mất, hắn ngửa đầu lên thì thấy một tàn ảnh đang vọt tới trước mặt mình.  Mặt Diệp Huyên không có cảm xúc gì, hắn nhẩm niệm trong lòng, vô số phi kiếm chém ra từ xung quanh hắn.  Hai người lại chọn cách cứng đối cứng.  Ầm!  Vô số kiếm quang vỡ vụn, còn Đạo Huyền Nhất nhanh chóng đưa tay bóp cổ Diệp Huyên, khi nàng ta định siết tay lại thì một thanh kiếm đột nhiên kề lên cổ nàng ta.  Hai người nhìn nhau ở khoảng cách gần, giây tiếp theo, Đạo Huyền Nhất bóp mạnh.  Rắc!  Cổ Diệp Huyên bị bóp vỡ, linh hồn bị Đạo Huyền Nhất cưỡng ép đẩy ra ngoài, mà gần như cùng lúc đó, kiếm của Diệp Huyên cũng đâm xuyên qua cổ họng Đạo Huyền Nhất.  Phụt!  Cổ họng Đạo Huyền Nhất rách ra, giờ phút này nàng ta đành phải từ bỏ thể xác, tự xuất linh hồn.  Lúc này, hai người đều là linh hồn.  Sau khi trở thành linh hồn, Diệp Huyên lại biến mất.  Đạo Huyền Nhất ngẩng đầu, ngay sau đó linh hồn nàng ta hoá thành từng tàn ảnh rồi b ắn ra ngoài.  Bùm!  Trong thiên địa lại vang lên một tiếng nổ khác, sau đó hai linh hồn đồng thời lùi lại.  Khi Diệp Huyên lùi lại, hắn nhẩm niệm trong lòng, từng phi kiếm đột nhiên chém về Đạo Huyền Nhất ở phía xa, thoáng chốc kiếm khí tung hoành ngang dọc, kiếm quang tràn ngập khắp nơi.  Xa xa, khoé miệng Đạo Huyền Nhất hơi nhếch lên, lộ ra vẻ gớm ghiếc, tay phải của nàng ta đưa về phía trước rồi nắm lại, trong tích tắc, thời không trước mặt nàng ta biến thành một vòng xoáy màu đen cực lớn, khi những luồng kiếm quang của Diệp Huyên vào trong vòng xoáy thì đều trở nên méo mó rồi vỡ tan tành, giây kế tiếp, nàng ta lao về phía trước, húc cùi chỏ vào người Diệp Huyên.  Cú huých này khiến thiên địa nứt ra chằn chịt giống như mạng nhện, trông cực kỳ đáng sợ.  Đối mặt với cú huých cùi chỏ đáng gờm này, Diệp Huyên chợt cười gằn, sau đó hắn hoá thân thành kiếm chém về phía trước.  Cứng chọi cứng!  Đánh tới lúc này, chỉ xem ai cứng cỏi hơn mà thôi.  Ầm!  Một vùng kiếm quang chợt vỡ tan, Diệp Huyên bị đẩy lùi trở lại, mà lúc này Đạo Huyền Nhất cũng tiến lên tung một quyền về phía Diệp Huyên. Diệp Huyên chợt biến mất tại chỗ một cách quỷ dị, khi xuất hiện lần nữa thì đã cách xa mấy vạn trượng, sau khi dừng lại, hắn xoè tay, một thanh kiếm xuất hiện, hắn từ từ nhắm mắt lại, thanh kiếm trong tay rung lên dữ dội, tiếp theo hắn xoè tay trái ra: “Kiếm tới!”  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Kiếm của Diệp Huyên chém vào tấm chắn vô hình ấy, tấm chắn khẽ rung lên rồi nứt ra, nhưng không vỡ!  Xa xa, Diệp Huyên đang định tung thêm chiêu nữa thì lúc này Đạo Huyền Nhất lại chợt biến mất, hắn ngửa đầu lên thì thấy một tàn ảnh đang vọt tới trước mặt mình.  Mặt Diệp Huyên không có cảm xúc gì, hắn nhẩm niệm trong lòng, vô số phi kiếm chém ra từ xung quanh hắn.  Hai người lại chọn cách cứng đối cứng.  Ầm!  Vô số kiếm quang vỡ vụn, còn Đạo Huyền Nhất nhanh chóng đưa tay bóp cổ Diệp Huyên, khi nàng ta định siết tay lại thì một thanh kiếm đột nhiên kề lên cổ nàng ta.  Hai người nhìn nhau ở khoảng cách gần, giây tiếp theo, Đạo Huyền Nhất bóp mạnh.  Rắc!  Cổ Diệp Huyên bị bóp vỡ, linh hồn bị Đạo Huyền Nhất cưỡng ép đẩy ra ngoài, mà gần như cùng lúc đó, kiếm của Diệp Huyên cũng đâm xuyên qua cổ họng Đạo Huyền Nhất.  Phụt!  Cổ họng Đạo Huyền Nhất rách ra, giờ phút này nàng ta đành phải từ bỏ thể xác, tự xuất linh hồn.  Lúc này, hai người đều là linh hồn.  Sau khi trở thành linh hồn, Diệp Huyên lại biến mất.  Đạo Huyền Nhất ngẩng đầu, ngay sau đó linh hồn nàng ta hoá thành từng tàn ảnh rồi b ắn ra ngoài.  Bùm!  Trong thiên địa lại vang lên một tiếng nổ khác, sau đó hai linh hồn đồng thời lùi lại.  Khi Diệp Huyên lùi lại, hắn nhẩm niệm trong lòng, từng phi kiếm đột nhiên chém về Đạo Huyền Nhất ở phía xa, thoáng chốc kiếm khí tung hoành ngang dọc, kiếm quang tràn ngập khắp nơi.  Xa xa, khoé miệng Đạo Huyền Nhất hơi nhếch lên, lộ ra vẻ gớm ghiếc, tay phải của nàng ta đưa về phía trước rồi nắm lại, trong tích tắc, thời không trước mặt nàng ta biến thành một vòng xoáy màu đen cực lớn, khi những luồng kiếm quang của Diệp Huyên vào trong vòng xoáy thì đều trở nên méo mó rồi vỡ tan tành, giây kế tiếp, nàng ta lao về phía trước, húc cùi chỏ vào người Diệp Huyên.  Cú huých này khiến thiên địa nứt ra chằn chịt giống như mạng nhện, trông cực kỳ đáng sợ.  Đối mặt với cú huých cùi chỏ đáng gờm này, Diệp Huyên chợt cười gằn, sau đó hắn hoá thân thành kiếm chém về phía trước.  Cứng chọi cứng!  Đánh tới lúc này, chỉ xem ai cứng cỏi hơn mà thôi.  Ầm!  Một vùng kiếm quang chợt vỡ tan, Diệp Huyên bị đẩy lùi trở lại, mà lúc này Đạo Huyền Nhất cũng tiến lên tung một quyền về phía Diệp Huyên. Diệp Huyên chợt biến mất tại chỗ một cách quỷ dị, khi xuất hiện lần nữa thì đã cách xa mấy vạn trượng, sau khi dừng lại, hắn xoè tay, một thanh kiếm xuất hiện, hắn từ từ nhắm mắt lại, thanh kiếm trong tay rung lên dữ dội, tiếp theo hắn xoè tay trái ra: “Kiếm tới!”  

Chương 8816