Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 8820

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Mọi người đều khiếp sợ.  Nàng định huỷ diệt cả Trung Thế Giới!  Nhìn thấy cảnh này, đám Mạc Hiền biến sắc, trong mắt mấy người hiện rõ vẻ kinh hãi.  Khí thế của kiếm này mạnh đến mức nào?  Tuyệt vọng!  Lúc này họ đã tuyệt vọng!  Đối mặt với kiếm này, thậm chí họ còn chẳng thể nghĩ đến việc chống cự.  Lúc này, ở trước mặt nó, họ cảm giác mình chỉ như một con kiến, không, còn chẳng bằng con kiến!  Tịch Huyền đứng ở nơi cách cô gái váy trắng không xa, ông ta nhìn nàng, lần đầu tiên trong mắt hiện lên vẻ nặng nề: “Các hạ…”  Lúc này, một tia kiếm quang đột nhiên xuyên qua cổ họng ông ta khiến giọng nói của ông ta đột ngột dừng lại.  Con ngươi Tịch Huyền co rút, người như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng!  Sao có thể như thế được?  Đây là suy nghĩ trong đầu ông ta lúc này!  Thế mà ông ta lại bị giết chỉ trong một giây?  Tuy chỉ là phân thân, nhưng ông ta ở Vô Lượng Cảnh, dù chỉ là phân thân thì cũng là tồn tại như thần ở nơi thế này.  Sao có thể bị giết chỉ trong một giây cơ chứ?  Giờ khắc này, đầu óc ông ta đờ đẫn.  Đúng lúc này, Linh Long đã biến mất lúc trước lại xuất hiện lần nữa, nó nhìn Thiên Mệnh đang ôm Diệp Huyên ở nơi xa, run rẩy cất lời: “Đại lão… Nếu nhát kiếm này của người hạ xuống là cả Trung Thế Giới sẽ bị huỷ diệt mất!”  Thiên Mệnh nhìn Linh Long với vẻ mặt bình tĩnh.  Linh Long bị nhìn đến nỗi linh hồn run lên, nó vội nói: “Ta hiểu… Ta hiểu… Ta cút đi ngay đây… Người cứ tự nhiên…”  Nói xong nó quay người biến mất ở cuối chân trời.  Mẹ kiếp!  Nó không quan tâm Trung Thế Giới nữa.  Mình còn sống mới là vương đạo!  Thiên Mệnh nhìn Diệp Huyên trong lòng, lúc này linh hồn của Diệp Huyên đã hoàn toàn khôi phục, không chỉ vậy, thân thể củ hắn cũng đã hoàn toàn khôi phục!  Dương Niệm Tuyết ở bên cạnh nhìn mà choáng váng.  Thế này là sao?  Diệp Huyên mở mắt, khi nhìn thấy Thiên Mệnh, hắn hơi giật mình sau đó cười khổ: “Thanh Nhi… Ta lại làm Kháo Sơn Vương rồi”.  Thanh Nhi nhẹ nhàng vuốt v e khuôn mặt Diệp Huyên, dịu dàng nói: “Ta không để ý đâu!”  Diệp Huyên: “…”  Dương Niệm Tuyết khẽ chạm vào tay Diệp Huyên rồi ra hiệu cho hắn nhìn lên tinh không. 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Mọi người đều khiếp sợ.  Nàng định huỷ diệt cả Trung Thế Giới!  Nhìn thấy cảnh này, đám Mạc Hiền biến sắc, trong mắt mấy người hiện rõ vẻ kinh hãi.  Khí thế của kiếm này mạnh đến mức nào?  Tuyệt vọng!  Lúc này họ đã tuyệt vọng!  Đối mặt với kiếm này, thậm chí họ còn chẳng thể nghĩ đến việc chống cự.  Lúc này, ở trước mặt nó, họ cảm giác mình chỉ như một con kiến, không, còn chẳng bằng con kiến!  Tịch Huyền đứng ở nơi cách cô gái váy trắng không xa, ông ta nhìn nàng, lần đầu tiên trong mắt hiện lên vẻ nặng nề: “Các hạ…”  Lúc này, một tia kiếm quang đột nhiên xuyên qua cổ họng ông ta khiến giọng nói của ông ta đột ngột dừng lại.  Con ngươi Tịch Huyền co rút, người như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng!  Sao có thể như thế được?  Đây là suy nghĩ trong đầu ông ta lúc này!  Thế mà ông ta lại bị giết chỉ trong một giây?  Tuy chỉ là phân thân, nhưng ông ta ở Vô Lượng Cảnh, dù chỉ là phân thân thì cũng là tồn tại như thần ở nơi thế này.  Sao có thể bị giết chỉ trong một giây cơ chứ?  Giờ khắc này, đầu óc ông ta đờ đẫn.  Đúng lúc này, Linh Long đã biến mất lúc trước lại xuất hiện lần nữa, nó nhìn Thiên Mệnh đang ôm Diệp Huyên ở nơi xa, run rẩy cất lời: “Đại lão… Nếu nhát kiếm này của người hạ xuống là cả Trung Thế Giới sẽ bị huỷ diệt mất!”  Thiên Mệnh nhìn Linh Long với vẻ mặt bình tĩnh.  Linh Long bị nhìn đến nỗi linh hồn run lên, nó vội nói: “Ta hiểu… Ta hiểu… Ta cút đi ngay đây… Người cứ tự nhiên…”  Nói xong nó quay người biến mất ở cuối chân trời.  Mẹ kiếp!  Nó không quan tâm Trung Thế Giới nữa.  Mình còn sống mới là vương đạo!  Thiên Mệnh nhìn Diệp Huyên trong lòng, lúc này linh hồn của Diệp Huyên đã hoàn toàn khôi phục, không chỉ vậy, thân thể củ hắn cũng đã hoàn toàn khôi phục!  Dương Niệm Tuyết ở bên cạnh nhìn mà choáng váng.  Thế này là sao?  Diệp Huyên mở mắt, khi nhìn thấy Thiên Mệnh, hắn hơi giật mình sau đó cười khổ: “Thanh Nhi… Ta lại làm Kháo Sơn Vương rồi”.  Thanh Nhi nhẹ nhàng vuốt v e khuôn mặt Diệp Huyên, dịu dàng nói: “Ta không để ý đâu!”  Diệp Huyên: “…”  Dương Niệm Tuyết khẽ chạm vào tay Diệp Huyên rồi ra hiệu cho hắn nhìn lên tinh không. 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Mọi người đều khiếp sợ.  Nàng định huỷ diệt cả Trung Thế Giới!  Nhìn thấy cảnh này, đám Mạc Hiền biến sắc, trong mắt mấy người hiện rõ vẻ kinh hãi.  Khí thế của kiếm này mạnh đến mức nào?  Tuyệt vọng!  Lúc này họ đã tuyệt vọng!  Đối mặt với kiếm này, thậm chí họ còn chẳng thể nghĩ đến việc chống cự.  Lúc này, ở trước mặt nó, họ cảm giác mình chỉ như một con kiến, không, còn chẳng bằng con kiến!  Tịch Huyền đứng ở nơi cách cô gái váy trắng không xa, ông ta nhìn nàng, lần đầu tiên trong mắt hiện lên vẻ nặng nề: “Các hạ…”  Lúc này, một tia kiếm quang đột nhiên xuyên qua cổ họng ông ta khiến giọng nói của ông ta đột ngột dừng lại.  Con ngươi Tịch Huyền co rút, người như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng!  Sao có thể như thế được?  Đây là suy nghĩ trong đầu ông ta lúc này!  Thế mà ông ta lại bị giết chỉ trong một giây?  Tuy chỉ là phân thân, nhưng ông ta ở Vô Lượng Cảnh, dù chỉ là phân thân thì cũng là tồn tại như thần ở nơi thế này.  Sao có thể bị giết chỉ trong một giây cơ chứ?  Giờ khắc này, đầu óc ông ta đờ đẫn.  Đúng lúc này, Linh Long đã biến mất lúc trước lại xuất hiện lần nữa, nó nhìn Thiên Mệnh đang ôm Diệp Huyên ở nơi xa, run rẩy cất lời: “Đại lão… Nếu nhát kiếm này của người hạ xuống là cả Trung Thế Giới sẽ bị huỷ diệt mất!”  Thiên Mệnh nhìn Linh Long với vẻ mặt bình tĩnh.  Linh Long bị nhìn đến nỗi linh hồn run lên, nó vội nói: “Ta hiểu… Ta hiểu… Ta cút đi ngay đây… Người cứ tự nhiên…”  Nói xong nó quay người biến mất ở cuối chân trời.  Mẹ kiếp!  Nó không quan tâm Trung Thế Giới nữa.  Mình còn sống mới là vương đạo!  Thiên Mệnh nhìn Diệp Huyên trong lòng, lúc này linh hồn của Diệp Huyên đã hoàn toàn khôi phục, không chỉ vậy, thân thể củ hắn cũng đã hoàn toàn khôi phục!  Dương Niệm Tuyết ở bên cạnh nhìn mà choáng váng.  Thế này là sao?  Diệp Huyên mở mắt, khi nhìn thấy Thiên Mệnh, hắn hơi giật mình sau đó cười khổ: “Thanh Nhi… Ta lại làm Kháo Sơn Vương rồi”.  Thanh Nhi nhẹ nhàng vuốt v e khuôn mặt Diệp Huyên, dịu dàng nói: “Ta không để ý đâu!”  Diệp Huyên: “…”  Dương Niệm Tuyết khẽ chạm vào tay Diệp Huyên rồi ra hiệu cho hắn nhìn lên tinh không. 

Chương 8820