Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 8822
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Ngay khi Tịch Huyền vừa tung quyền, kiếm Hành Đạo đã đâm thẳng vào chân mày của ông ta. Không có bất kỳ động tác thừa thãi nào. Một giây gi3t chết! Đơn giản, trực tiếp! Giết trong nháy mắt, không có lý lẽ! Tịch Huyền trong không trung ngây ra. Bị giết rồi? Bản thể của ông ta lại bị giết chỉ trong nháy mắt? Sao có thể như vậy? Ông ta đang mơ ư? Chẳng mấy chốc, Tịch Huyền phát hiện không phải mình đang mơ, bởi vì ông ta đang từ từ biến mất, từ từ bị xoá sổ! Tịch Huyền sợ hãi, ông ta vội vàng hét lên: “Cô gái, cô có biết sư tôn của ta là ai không? Sư tôn của ta là Tả hộ pháp của pháp đình Thời Gian, là cánh tay phải của Thời Gian Chi Chủ, cô có biết Thời Gian Chi Chủ là ai không?” “Chết tiệt!” Vào lúc này, một giọng nói kinh hoàng đột nhiên vang lên trong tinh không. Chính là Thời Gian Chi Chủ! Thời Gian Chi Chủ xuất hiện trước mặt Tịch Huyền, lúc đầu Tịch Huyền nhìn thấy Thời Gian Chi Chủ thì giật mình, sau đó vui mừng khôn xiết, ông ta đang định nói thì Thời Gian Chi Chủ đã nhũn chân, quỳ xuống run rẩy cất tiếng: “Thiên Mệnh đại lão… Ta thề với Thời Gian Chi Đạo, ta… ta không quen người này… Pháp đình Thời Gian của ta không có quan hệ gì với người này cả… Ta…” Giờ khắc này, Thời Gian Chi Chủ đã khóc. Là khóc thật! Sợ! Ông ta thật sự vô cùng kinh hãi. Người chưa từng đánh với Thiên Mệnh sẽ không biết nàng đáng sợ đến mức nào. Đã từng có lúc ông ta nghĩ rằng mình vô địch thiên hạ, cho đến một ngày, ông ta gặp được Thiên Mệnh. Hôm đó ông ta đã thua. Chỉ với một kiếm! Đường đường là Thời Gian Chi Chủ mà đến một nhát kiếm của đối phương, ông ta cũng không đỡ được. Nếu không phải lúc đó ông ta quỳ nhanh thì Thời Gian Chi Chủ là ông ta đã không còn trên đời nữa! Nếu trên đời thật sự có thần thì Thiên Mệnh này còn đáng sợ hơn cả thần. Nhưng mà lúc này, ông ta không ngờ người của pháp đình Thời Gian mình lại đắc tội Thiên Mệnh, hơn nữa đối phương còn lôi mình ra! Ôi trời ơi! Đúng là tự đào hố chôn mình mà!
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Ngay khi Tịch Huyền vừa tung quyền, kiếm Hành Đạo đã đâm thẳng vào chân mày của ông ta. Không có bất kỳ động tác thừa thãi nào. Một giây gi3t chết! Đơn giản, trực tiếp! Giết trong nháy mắt, không có lý lẽ! Tịch Huyền trong không trung ngây ra. Bị giết rồi? Bản thể của ông ta lại bị giết chỉ trong nháy mắt? Sao có thể như vậy? Ông ta đang mơ ư? Chẳng mấy chốc, Tịch Huyền phát hiện không phải mình đang mơ, bởi vì ông ta đang từ từ biến mất, từ từ bị xoá sổ! Tịch Huyền sợ hãi, ông ta vội vàng hét lên: “Cô gái, cô có biết sư tôn của ta là ai không? Sư tôn của ta là Tả hộ pháp của pháp đình Thời Gian, là cánh tay phải của Thời Gian Chi Chủ, cô có biết Thời Gian Chi Chủ là ai không?” “Chết tiệt!” Vào lúc này, một giọng nói kinh hoàng đột nhiên vang lên trong tinh không. Chính là Thời Gian Chi Chủ! Thời Gian Chi Chủ xuất hiện trước mặt Tịch Huyền, lúc đầu Tịch Huyền nhìn thấy Thời Gian Chi Chủ thì giật mình, sau đó vui mừng khôn xiết, ông ta đang định nói thì Thời Gian Chi Chủ đã nhũn chân, quỳ xuống run rẩy cất tiếng: “Thiên Mệnh đại lão… Ta thề với Thời Gian Chi Đạo, ta… ta không quen người này… Pháp đình Thời Gian của ta không có quan hệ gì với người này cả… Ta…” Giờ khắc này, Thời Gian Chi Chủ đã khóc. Là khóc thật! Sợ! Ông ta thật sự vô cùng kinh hãi. Người chưa từng đánh với Thiên Mệnh sẽ không biết nàng đáng sợ đến mức nào. Đã từng có lúc ông ta nghĩ rằng mình vô địch thiên hạ, cho đến một ngày, ông ta gặp được Thiên Mệnh. Hôm đó ông ta đã thua. Chỉ với một kiếm! Đường đường là Thời Gian Chi Chủ mà đến một nhát kiếm của đối phương, ông ta cũng không đỡ được. Nếu không phải lúc đó ông ta quỳ nhanh thì Thời Gian Chi Chủ là ông ta đã không còn trên đời nữa! Nếu trên đời thật sự có thần thì Thiên Mệnh này còn đáng sợ hơn cả thần. Nhưng mà lúc này, ông ta không ngờ người của pháp đình Thời Gian mình lại đắc tội Thiên Mệnh, hơn nữa đối phương còn lôi mình ra! Ôi trời ơi! Đúng là tự đào hố chôn mình mà!
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Ngay khi Tịch Huyền vừa tung quyền, kiếm Hành Đạo đã đâm thẳng vào chân mày của ông ta. Không có bất kỳ động tác thừa thãi nào. Một giây gi3t chết! Đơn giản, trực tiếp! Giết trong nháy mắt, không có lý lẽ! Tịch Huyền trong không trung ngây ra. Bị giết rồi? Bản thể của ông ta lại bị giết chỉ trong nháy mắt? Sao có thể như vậy? Ông ta đang mơ ư? Chẳng mấy chốc, Tịch Huyền phát hiện không phải mình đang mơ, bởi vì ông ta đang từ từ biến mất, từ từ bị xoá sổ! Tịch Huyền sợ hãi, ông ta vội vàng hét lên: “Cô gái, cô có biết sư tôn của ta là ai không? Sư tôn của ta là Tả hộ pháp của pháp đình Thời Gian, là cánh tay phải của Thời Gian Chi Chủ, cô có biết Thời Gian Chi Chủ là ai không?” “Chết tiệt!” Vào lúc này, một giọng nói kinh hoàng đột nhiên vang lên trong tinh không. Chính là Thời Gian Chi Chủ! Thời Gian Chi Chủ xuất hiện trước mặt Tịch Huyền, lúc đầu Tịch Huyền nhìn thấy Thời Gian Chi Chủ thì giật mình, sau đó vui mừng khôn xiết, ông ta đang định nói thì Thời Gian Chi Chủ đã nhũn chân, quỳ xuống run rẩy cất tiếng: “Thiên Mệnh đại lão… Ta thề với Thời Gian Chi Đạo, ta… ta không quen người này… Pháp đình Thời Gian của ta không có quan hệ gì với người này cả… Ta…” Giờ khắc này, Thời Gian Chi Chủ đã khóc. Là khóc thật! Sợ! Ông ta thật sự vô cùng kinh hãi. Người chưa từng đánh với Thiên Mệnh sẽ không biết nàng đáng sợ đến mức nào. Đã từng có lúc ông ta nghĩ rằng mình vô địch thiên hạ, cho đến một ngày, ông ta gặp được Thiên Mệnh. Hôm đó ông ta đã thua. Chỉ với một kiếm! Đường đường là Thời Gian Chi Chủ mà đến một nhát kiếm của đối phương, ông ta cũng không đỡ được. Nếu không phải lúc đó ông ta quỳ nhanh thì Thời Gian Chi Chủ là ông ta đã không còn trên đời nữa! Nếu trên đời thật sự có thần thì Thiên Mệnh này còn đáng sợ hơn cả thần. Nhưng mà lúc này, ông ta không ngờ người của pháp đình Thời Gian mình lại đắc tội Thiên Mệnh, hơn nữa đối phương còn lôi mình ra! Ôi trời ơi! Đúng là tự đào hố chôn mình mà!