Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 8840

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.An Lan Tú gật đầu.  Mộ Niệm Niệm cười nói: “Vậy thì phải cố gắng, chỉ cần cố gắng là sẽ có hy vọng!”  An Lan Tú ngẩng đầu nhìn về phía Cô Sơn, ánh mắt của nàng càng trở nên kiên định hơn, ngay sau đó, nàng bắt đầu tăng tốc.  Mộ Niệm Niệm nhìn bóng lưng cô độc của An Lan Tú phía xa, khẽ thở dài: “Tiểu tử, sau này ngươi không được phụ lòng nha đầu này đâu! Nàng vì ngươi mà đã lặng lẽ hy sinh rất nhiều…”  Không lâu sau đó, An Lan Tú đã đi tới dưới Cô Sơn. Lúc này, một hư ảnh xuất hiện trên ngọn núi, trên lưng hư ảnh kia đeo một thanh trường thương, nàng ta nhìn xuống An Lan Tú bên dưới: “Truyền thừa của Cô Sơn không truyền cho người tầm thường!”  An Lan Tú ngẩng đầu nhìn về phía hư ảnh kia, nàng mở lòng bàn tay, một thanh trường thương xuất hiện, nàng chĩa thẳng trường thương về phía hư ảnh kia: “Gia sư An Võ Thần, hôm nay đến đây không phải vì truyền thừa, chỉ muốn đánh một trận!”  Nàng đến để chiến đấu, không phải đến vì truyền thừa!  Hư ảnh trên Cô Sơn cất tiếng cười to: “Thú vị đấy! Ha ha…”  Dứt lời, nàng ta nhảy lên cao, cầm thương lao xuống, chẳng mấy chốc, một khí thế vô cùng đáng sợ đã áp đảo xuống từ nơi chân trời, khiến thiên địa rung động…  Bên dưới, An Lan Tú híp mắt, ngay sau đó, nàng cũng bay lên cao…  …  Diệp Huyên đang ngự kiếm trong một vùng tinh không nào đó.  Hắn nhìn về phía tinh không xa xôi, khẽ nói: “Tiểu An…”  Thật ra hắn thấy hơi nhớ An Lan Tú!  An Lan Tú là cô gái đầu tiên khiến hắn động lòng, hắn không thể nào miêu tả được cảm giác lần đầu tiên gặp An Lan Tú năm đó!  Nhưng khi đó, hắn vì phải chăm sóc muội muội nên cũng không nghĩ đến chuyện tình cảm nam nữ!  Lúc này, Tiểu Tháp chợt cất lời: “Tiểu chủ, ta có thể hỏi người một vấn đề không?”  Diệp Huyên cười đáp: “Ngươi còn khách sáo cái gì? Hỏi đi?”  Tiểu Tháp nói: “Người có nhiều nữ nhân như vậy, thế người thích ai nhất?”  Diệp Huyên hỏi lại: “Câu trước ngươi nói gì nhỉ?”  Tiểu Tháp nhắc lại: “Ta có thể hỏi người một vấn đề không…”  Diệp Huyên đột nhiên nói: “Cút!”  Tiểu Tháp: “…”  Diệp Huyên đột nhiên tăng tốc, nhanh chóng biến mất ở sâu trong tinh không vũ trụ.  …  Ba ngày sau, Diệp Huyên đến được Đại Hoang Cổ giới.  Vừa đi vào, một cô gái váy trắng đã chặn trước mặt hắn, cô gái váy trắng có khuôn mặt xinh đẹp, vóc dáng hoàn mỹ, trước cong sau vểnh, nhìn rất thích mắt.  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.An Lan Tú gật đầu.  Mộ Niệm Niệm cười nói: “Vậy thì phải cố gắng, chỉ cần cố gắng là sẽ có hy vọng!”  An Lan Tú ngẩng đầu nhìn về phía Cô Sơn, ánh mắt của nàng càng trở nên kiên định hơn, ngay sau đó, nàng bắt đầu tăng tốc.  Mộ Niệm Niệm nhìn bóng lưng cô độc của An Lan Tú phía xa, khẽ thở dài: “Tiểu tử, sau này ngươi không được phụ lòng nha đầu này đâu! Nàng vì ngươi mà đã lặng lẽ hy sinh rất nhiều…”  Không lâu sau đó, An Lan Tú đã đi tới dưới Cô Sơn. Lúc này, một hư ảnh xuất hiện trên ngọn núi, trên lưng hư ảnh kia đeo một thanh trường thương, nàng ta nhìn xuống An Lan Tú bên dưới: “Truyền thừa của Cô Sơn không truyền cho người tầm thường!”  An Lan Tú ngẩng đầu nhìn về phía hư ảnh kia, nàng mở lòng bàn tay, một thanh trường thương xuất hiện, nàng chĩa thẳng trường thương về phía hư ảnh kia: “Gia sư An Võ Thần, hôm nay đến đây không phải vì truyền thừa, chỉ muốn đánh một trận!”  Nàng đến để chiến đấu, không phải đến vì truyền thừa!  Hư ảnh trên Cô Sơn cất tiếng cười to: “Thú vị đấy! Ha ha…”  Dứt lời, nàng ta nhảy lên cao, cầm thương lao xuống, chẳng mấy chốc, một khí thế vô cùng đáng sợ đã áp đảo xuống từ nơi chân trời, khiến thiên địa rung động…  Bên dưới, An Lan Tú híp mắt, ngay sau đó, nàng cũng bay lên cao…  …  Diệp Huyên đang ngự kiếm trong một vùng tinh không nào đó.  Hắn nhìn về phía tinh không xa xôi, khẽ nói: “Tiểu An…”  Thật ra hắn thấy hơi nhớ An Lan Tú!  An Lan Tú là cô gái đầu tiên khiến hắn động lòng, hắn không thể nào miêu tả được cảm giác lần đầu tiên gặp An Lan Tú năm đó!  Nhưng khi đó, hắn vì phải chăm sóc muội muội nên cũng không nghĩ đến chuyện tình cảm nam nữ!  Lúc này, Tiểu Tháp chợt cất lời: “Tiểu chủ, ta có thể hỏi người một vấn đề không?”  Diệp Huyên cười đáp: “Ngươi còn khách sáo cái gì? Hỏi đi?”  Tiểu Tháp nói: “Người có nhiều nữ nhân như vậy, thế người thích ai nhất?”  Diệp Huyên hỏi lại: “Câu trước ngươi nói gì nhỉ?”  Tiểu Tháp nhắc lại: “Ta có thể hỏi người một vấn đề không…”  Diệp Huyên đột nhiên nói: “Cút!”  Tiểu Tháp: “…”  Diệp Huyên đột nhiên tăng tốc, nhanh chóng biến mất ở sâu trong tinh không vũ trụ.  …  Ba ngày sau, Diệp Huyên đến được Đại Hoang Cổ giới.  Vừa đi vào, một cô gái váy trắng đã chặn trước mặt hắn, cô gái váy trắng có khuôn mặt xinh đẹp, vóc dáng hoàn mỹ, trước cong sau vểnh, nhìn rất thích mắt.  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.An Lan Tú gật đầu.  Mộ Niệm Niệm cười nói: “Vậy thì phải cố gắng, chỉ cần cố gắng là sẽ có hy vọng!”  An Lan Tú ngẩng đầu nhìn về phía Cô Sơn, ánh mắt của nàng càng trở nên kiên định hơn, ngay sau đó, nàng bắt đầu tăng tốc.  Mộ Niệm Niệm nhìn bóng lưng cô độc của An Lan Tú phía xa, khẽ thở dài: “Tiểu tử, sau này ngươi không được phụ lòng nha đầu này đâu! Nàng vì ngươi mà đã lặng lẽ hy sinh rất nhiều…”  Không lâu sau đó, An Lan Tú đã đi tới dưới Cô Sơn. Lúc này, một hư ảnh xuất hiện trên ngọn núi, trên lưng hư ảnh kia đeo một thanh trường thương, nàng ta nhìn xuống An Lan Tú bên dưới: “Truyền thừa của Cô Sơn không truyền cho người tầm thường!”  An Lan Tú ngẩng đầu nhìn về phía hư ảnh kia, nàng mở lòng bàn tay, một thanh trường thương xuất hiện, nàng chĩa thẳng trường thương về phía hư ảnh kia: “Gia sư An Võ Thần, hôm nay đến đây không phải vì truyền thừa, chỉ muốn đánh một trận!”  Nàng đến để chiến đấu, không phải đến vì truyền thừa!  Hư ảnh trên Cô Sơn cất tiếng cười to: “Thú vị đấy! Ha ha…”  Dứt lời, nàng ta nhảy lên cao, cầm thương lao xuống, chẳng mấy chốc, một khí thế vô cùng đáng sợ đã áp đảo xuống từ nơi chân trời, khiến thiên địa rung động…  Bên dưới, An Lan Tú híp mắt, ngay sau đó, nàng cũng bay lên cao…  …  Diệp Huyên đang ngự kiếm trong một vùng tinh không nào đó.  Hắn nhìn về phía tinh không xa xôi, khẽ nói: “Tiểu An…”  Thật ra hắn thấy hơi nhớ An Lan Tú!  An Lan Tú là cô gái đầu tiên khiến hắn động lòng, hắn không thể nào miêu tả được cảm giác lần đầu tiên gặp An Lan Tú năm đó!  Nhưng khi đó, hắn vì phải chăm sóc muội muội nên cũng không nghĩ đến chuyện tình cảm nam nữ!  Lúc này, Tiểu Tháp chợt cất lời: “Tiểu chủ, ta có thể hỏi người một vấn đề không?”  Diệp Huyên cười đáp: “Ngươi còn khách sáo cái gì? Hỏi đi?”  Tiểu Tháp nói: “Người có nhiều nữ nhân như vậy, thế người thích ai nhất?”  Diệp Huyên hỏi lại: “Câu trước ngươi nói gì nhỉ?”  Tiểu Tháp nhắc lại: “Ta có thể hỏi người một vấn đề không…”  Diệp Huyên đột nhiên nói: “Cút!”  Tiểu Tháp: “…”  Diệp Huyên đột nhiên tăng tốc, nhanh chóng biến mất ở sâu trong tinh không vũ trụ.  …  Ba ngày sau, Diệp Huyên đến được Đại Hoang Cổ giới.  Vừa đi vào, một cô gái váy trắng đã chặn trước mặt hắn, cô gái váy trắng có khuôn mặt xinh đẹp, vóc dáng hoàn mỹ, trước cong sau vểnh, nhìn rất thích mắt.  

Chương 8840