Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 8842
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Tang Dư lạnh lùng nói: “A Cải công tử, ta không phải loại người như công tử nghĩ!” A Cải lại lấy ra một chiếc nhẫn chứa đồ nữa: “Một nghìn Tinh Thần Mạch!” Tang Dư nhìn chằm chằm A Cải, hơi tức giận nói: “Ngươi là đang sỉ nhục ta sao?” A Cải lại lấy thêm một chiếc nhẫn chứa đồ: “Năm nghìn!” Tang Dư nhìn chằm chằm hắn ta: “Cút!” Rõ ràng là nàng ta thật sự nổi giận rồi! Nghe vậy, trong mắt A Cải loé lên ánh sáng lạnh: “Nữ nhân kia, cô rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt đúng không!” Ánh mắt Tang Dư cũng tràn đầy ý lạnh: “A Cải công tử, mong ngươi tôn trọng người khác!” Trong mắt A Cải lộ vẻ khinh thường: “Cô chỉ là một quản sự thấp hèn, bản công tử thích cô là may mắn của cô, mà cô lại nhiều lần khiến bản công tử mất mặt, có phải ta nể mặt cô quá rồi không?” Nói đến đây, hắn ta bèn muốn ra tay, nhưng lúc này, hình như hắn ta chợt nhớ ra điều gì, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Huyên: “Còn chưa chịu cút à?” Diệp Huyên chớp mắt: “Ta sống đến từng này tuổi mà chưa từng thấy ai phách lối như ngươi đấy!” A Cải nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Bây giờ không phải đã gặp rồi sao?” Diệp Huyên gật đầu. A Cải nhìn chằm chằm hắn: “Cho ngươi một cơ hội cuối cùng, biến mất khỏi tầm mắt của bản công tử trong ba giây, nếu không…” Phập! Lúc này, một thanh kiếm đột nhiên đâm qua cổ họng của A Cải, một dòng máu tươi bắ n ra. Nhìn thấy cảnh này, Tang Dư lập tức trợn tròn mắt, trong mắt đầy vẻ khó tin, A Cải kia cũng mang nét mặt không thể tin được, đầu óc trống rỗng! Diệp Huyên chậm rãi đi tới trước mặt A Cải, hắn nhìn A Cải: “Khi nãy gió to, không nghe rõ lời ngươi nói, ngươi… lặp lại lần nữa đi?” A Cải nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Phụ thân của ta là Phó hội trưởng Tiên Bảo Các nơi này, nếu ngươi dám động vào ta, ngươi…” Diệp Huyên ngắt lời hắn ta: “Bây giờ ta bỏ qua cho ngươi, sau này ngươi không được đến gây chuyện với ta. Được chứ?” A Cải lập tức nổi giận: “Ngươi đang mơ mộng hão huyền à! Ngươi…” Diệp Huyên lắc đầu: “Đi theo Thiên Diệp đi!” Dứt lời, hắn vung một kiếm. Phựt! Đầu của A Cải lập tức rơi xuống… Thiên Diệp: “…”Giết rồi! Thấy Diệp Huyên gi3t chết A Cải kia, Tang Dư lập tức thay đổi sắc mặt! Nàng ta không ngờ thực lực của người đàn ông này lại đáng sợ như thế, nói giết là giết. Tang Dư nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Ngươi có biết ngươi đang làm gì không?” Diệp Huyên lắc đầu: “Không biết!”
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Tang Dư lạnh lùng nói: “A Cải công tử, ta không phải loại người như công tử nghĩ!” A Cải lại lấy ra một chiếc nhẫn chứa đồ nữa: “Một nghìn Tinh Thần Mạch!” Tang Dư nhìn chằm chằm A Cải, hơi tức giận nói: “Ngươi là đang sỉ nhục ta sao?” A Cải lại lấy thêm một chiếc nhẫn chứa đồ: “Năm nghìn!” Tang Dư nhìn chằm chằm hắn ta: “Cút!” Rõ ràng là nàng ta thật sự nổi giận rồi! Nghe vậy, trong mắt A Cải loé lên ánh sáng lạnh: “Nữ nhân kia, cô rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt đúng không!” Ánh mắt Tang Dư cũng tràn đầy ý lạnh: “A Cải công tử, mong ngươi tôn trọng người khác!” Trong mắt A Cải lộ vẻ khinh thường: “Cô chỉ là một quản sự thấp hèn, bản công tử thích cô là may mắn của cô, mà cô lại nhiều lần khiến bản công tử mất mặt, có phải ta nể mặt cô quá rồi không?” Nói đến đây, hắn ta bèn muốn ra tay, nhưng lúc này, hình như hắn ta chợt nhớ ra điều gì, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Huyên: “Còn chưa chịu cút à?” Diệp Huyên chớp mắt: “Ta sống đến từng này tuổi mà chưa từng thấy ai phách lối như ngươi đấy!” A Cải nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Bây giờ không phải đã gặp rồi sao?” Diệp Huyên gật đầu. A Cải nhìn chằm chằm hắn: “Cho ngươi một cơ hội cuối cùng, biến mất khỏi tầm mắt của bản công tử trong ba giây, nếu không…” Phập! Lúc này, một thanh kiếm đột nhiên đâm qua cổ họng của A Cải, một dòng máu tươi bắ n ra. Nhìn thấy cảnh này, Tang Dư lập tức trợn tròn mắt, trong mắt đầy vẻ khó tin, A Cải kia cũng mang nét mặt không thể tin được, đầu óc trống rỗng! Diệp Huyên chậm rãi đi tới trước mặt A Cải, hắn nhìn A Cải: “Khi nãy gió to, không nghe rõ lời ngươi nói, ngươi… lặp lại lần nữa đi?” A Cải nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Phụ thân của ta là Phó hội trưởng Tiên Bảo Các nơi này, nếu ngươi dám động vào ta, ngươi…” Diệp Huyên ngắt lời hắn ta: “Bây giờ ta bỏ qua cho ngươi, sau này ngươi không được đến gây chuyện với ta. Được chứ?” A Cải lập tức nổi giận: “Ngươi đang mơ mộng hão huyền à! Ngươi…” Diệp Huyên lắc đầu: “Đi theo Thiên Diệp đi!” Dứt lời, hắn vung một kiếm. Phựt! Đầu của A Cải lập tức rơi xuống… Thiên Diệp: “…”Giết rồi! Thấy Diệp Huyên gi3t chết A Cải kia, Tang Dư lập tức thay đổi sắc mặt! Nàng ta không ngờ thực lực của người đàn ông này lại đáng sợ như thế, nói giết là giết. Tang Dư nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Ngươi có biết ngươi đang làm gì không?” Diệp Huyên lắc đầu: “Không biết!”
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Tang Dư lạnh lùng nói: “A Cải công tử, ta không phải loại người như công tử nghĩ!” A Cải lại lấy ra một chiếc nhẫn chứa đồ nữa: “Một nghìn Tinh Thần Mạch!” Tang Dư nhìn chằm chằm A Cải, hơi tức giận nói: “Ngươi là đang sỉ nhục ta sao?” A Cải lại lấy thêm một chiếc nhẫn chứa đồ: “Năm nghìn!” Tang Dư nhìn chằm chằm hắn ta: “Cút!” Rõ ràng là nàng ta thật sự nổi giận rồi! Nghe vậy, trong mắt A Cải loé lên ánh sáng lạnh: “Nữ nhân kia, cô rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt đúng không!” Ánh mắt Tang Dư cũng tràn đầy ý lạnh: “A Cải công tử, mong ngươi tôn trọng người khác!” Trong mắt A Cải lộ vẻ khinh thường: “Cô chỉ là một quản sự thấp hèn, bản công tử thích cô là may mắn của cô, mà cô lại nhiều lần khiến bản công tử mất mặt, có phải ta nể mặt cô quá rồi không?” Nói đến đây, hắn ta bèn muốn ra tay, nhưng lúc này, hình như hắn ta chợt nhớ ra điều gì, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Huyên: “Còn chưa chịu cút à?” Diệp Huyên chớp mắt: “Ta sống đến từng này tuổi mà chưa từng thấy ai phách lối như ngươi đấy!” A Cải nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Bây giờ không phải đã gặp rồi sao?” Diệp Huyên gật đầu. A Cải nhìn chằm chằm hắn: “Cho ngươi một cơ hội cuối cùng, biến mất khỏi tầm mắt của bản công tử trong ba giây, nếu không…” Phập! Lúc này, một thanh kiếm đột nhiên đâm qua cổ họng của A Cải, một dòng máu tươi bắ n ra. Nhìn thấy cảnh này, Tang Dư lập tức trợn tròn mắt, trong mắt đầy vẻ khó tin, A Cải kia cũng mang nét mặt không thể tin được, đầu óc trống rỗng! Diệp Huyên chậm rãi đi tới trước mặt A Cải, hắn nhìn A Cải: “Khi nãy gió to, không nghe rõ lời ngươi nói, ngươi… lặp lại lần nữa đi?” A Cải nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Phụ thân của ta là Phó hội trưởng Tiên Bảo Các nơi này, nếu ngươi dám động vào ta, ngươi…” Diệp Huyên ngắt lời hắn ta: “Bây giờ ta bỏ qua cho ngươi, sau này ngươi không được đến gây chuyện với ta. Được chứ?” A Cải lập tức nổi giận: “Ngươi đang mơ mộng hão huyền à! Ngươi…” Diệp Huyên lắc đầu: “Đi theo Thiên Diệp đi!” Dứt lời, hắn vung một kiếm. Phựt! Đầu của A Cải lập tức rơi xuống… Thiên Diệp: “…”Giết rồi! Thấy Diệp Huyên gi3t chết A Cải kia, Tang Dư lập tức thay đổi sắc mặt! Nàng ta không ngờ thực lực của người đàn ông này lại đáng sợ như thế, nói giết là giết. Tang Dư nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Ngươi có biết ngươi đang làm gì không?” Diệp Huyên lắc đầu: “Không biết!”