Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 8852
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Tiểu Tháp lại nói: “Tiểu chủ, người vừa nói muốn giúp người ta… Người định giúp thế nào? Ta thấy người có biết cái gì đâu!” Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Ta không nói với ngươi!” Nói xong, hắn cất quyển cổ tịch chưa viết xong kia vào. Tiểu Tháp: “…” Diệp Huyên nhìn xung quanh, sau đó nhẹ giọng nói: “Các chủ này đúng là không phải người bình thường, đại gia này… à không, người bạn này, ta nhất định phải làm quen!” Tiểu Tháp: “…” Diệp Huyên rời khỏi phòng, Lý Sinh im lặng nhìn thư phòng trống rỗng. Mẹ kiếp! Ông ta mời một tên cướp đến rồi! Diệp Huyên hỏi: “Bảo khố của Tiên Bảo Các ở đâu?” Nghe vậy, sắc mặt Lý Sinh lập tức thay đổi: “Diệp công tử, không được, không được đâu! Đó đều là tài sản của Tiên Bảo Các, theo quy định, chỉ Các chủ mới có thể điều động nó, cậu…” Diệp Huyên lấy lệnh Huyền Thiên ra: “Nhìn thấy lệnh này như thấy Các chủ, theo quy định, bây giờ ta sẽ là Các chủ của Tiên Bảo Các, có vấn đề gì không?” Lý Sinh: “…” Nét mặt Diệp Huyên không chút cảm xúc: “Dẫn ta đi!” Giọng nói trở nên lạnh ẽo! Lý Sinh thầm run rẩy, ông ta không dám chọc giận Diệp Huyên, vội vàng dẫn hắn đi tới bảo khố của Tiên Bảo Các. Thật ra người ngoài không ai dám bắt nạt Tiên Bảo Các cả! Vì Các chủ của Tiên Bảo Các đủ mạnh để bọn họ sợ hãi! Năm đó lúc Các chủ đi tới thế giới này cũng đã hù doạ một vài cường giả siêu cấp ở đây. Vì thế, dù là một vài đại lão của cấm địa thượng cổ cũng sẽ không dám làm gì Tiên Bảo Các, ngược lại còn phải nể mặt bọn họ mất phần! Nhưng Diệp Huyên thì khác! Người này không phải người ngoài! Hắn có lệnh Huyền Thiên mà Các chủ ban cho… Lý Sinh thầm thở dài bất đắc sĩ, sao Các chủ là tặng lệnh Huyền Thiên cho một tên ăn cướp như thế chứ? Ông ta cũng từng tặng lệnh Huyền Thiên, nhưng lệnh Huyền Thiên lại không chọn đối phương. Hầy! Lý Sinh thầm thở dài, ông ta thật sự dẫn một tên cướp về nhà rồi! Lý Sinh nhanh chóng dẫn Diệp Huyên đến bảo khổ của Tiên Bảo Các, thật ra đó chỉ là một căn phòng nhỏ, bên trong để mấy trăm chiếc nhẫn chứa đồ! Mấy trăm chiếc! Diệp Huyên chớp mắt, hắn không nhiều lời mà lập tức vung tay phải, tất cả nhẫn chứa đồ đều bị hắn lấy hết. Sắc mặt Lý Sinh lập tức trở nên tái nhợt: “Diệp công tử… Đây là của Các chủ…” Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Ta và nàng còn phải tính toán như thế à!” Lý Sinh: “…”
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Tiểu Tháp lại nói: “Tiểu chủ, người vừa nói muốn giúp người ta… Người định giúp thế nào? Ta thấy người có biết cái gì đâu!” Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Ta không nói với ngươi!” Nói xong, hắn cất quyển cổ tịch chưa viết xong kia vào. Tiểu Tháp: “…” Diệp Huyên nhìn xung quanh, sau đó nhẹ giọng nói: “Các chủ này đúng là không phải người bình thường, đại gia này… à không, người bạn này, ta nhất định phải làm quen!” Tiểu Tháp: “…” Diệp Huyên rời khỏi phòng, Lý Sinh im lặng nhìn thư phòng trống rỗng. Mẹ kiếp! Ông ta mời một tên cướp đến rồi! Diệp Huyên hỏi: “Bảo khố của Tiên Bảo Các ở đâu?” Nghe vậy, sắc mặt Lý Sinh lập tức thay đổi: “Diệp công tử, không được, không được đâu! Đó đều là tài sản của Tiên Bảo Các, theo quy định, chỉ Các chủ mới có thể điều động nó, cậu…” Diệp Huyên lấy lệnh Huyền Thiên ra: “Nhìn thấy lệnh này như thấy Các chủ, theo quy định, bây giờ ta sẽ là Các chủ của Tiên Bảo Các, có vấn đề gì không?” Lý Sinh: “…” Nét mặt Diệp Huyên không chút cảm xúc: “Dẫn ta đi!” Giọng nói trở nên lạnh ẽo! Lý Sinh thầm run rẩy, ông ta không dám chọc giận Diệp Huyên, vội vàng dẫn hắn đi tới bảo khố của Tiên Bảo Các. Thật ra người ngoài không ai dám bắt nạt Tiên Bảo Các cả! Vì Các chủ của Tiên Bảo Các đủ mạnh để bọn họ sợ hãi! Năm đó lúc Các chủ đi tới thế giới này cũng đã hù doạ một vài cường giả siêu cấp ở đây. Vì thế, dù là một vài đại lão của cấm địa thượng cổ cũng sẽ không dám làm gì Tiên Bảo Các, ngược lại còn phải nể mặt bọn họ mất phần! Nhưng Diệp Huyên thì khác! Người này không phải người ngoài! Hắn có lệnh Huyền Thiên mà Các chủ ban cho… Lý Sinh thầm thở dài bất đắc sĩ, sao Các chủ là tặng lệnh Huyền Thiên cho một tên ăn cướp như thế chứ? Ông ta cũng từng tặng lệnh Huyền Thiên, nhưng lệnh Huyền Thiên lại không chọn đối phương. Hầy! Lý Sinh thầm thở dài, ông ta thật sự dẫn một tên cướp về nhà rồi! Lý Sinh nhanh chóng dẫn Diệp Huyên đến bảo khổ của Tiên Bảo Các, thật ra đó chỉ là một căn phòng nhỏ, bên trong để mấy trăm chiếc nhẫn chứa đồ! Mấy trăm chiếc! Diệp Huyên chớp mắt, hắn không nhiều lời mà lập tức vung tay phải, tất cả nhẫn chứa đồ đều bị hắn lấy hết. Sắc mặt Lý Sinh lập tức trở nên tái nhợt: “Diệp công tử… Đây là của Các chủ…” Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Ta và nàng còn phải tính toán như thế à!” Lý Sinh: “…”
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Tiểu Tháp lại nói: “Tiểu chủ, người vừa nói muốn giúp người ta… Người định giúp thế nào? Ta thấy người có biết cái gì đâu!” Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Ta không nói với ngươi!” Nói xong, hắn cất quyển cổ tịch chưa viết xong kia vào. Tiểu Tháp: “…” Diệp Huyên nhìn xung quanh, sau đó nhẹ giọng nói: “Các chủ này đúng là không phải người bình thường, đại gia này… à không, người bạn này, ta nhất định phải làm quen!” Tiểu Tháp: “…” Diệp Huyên rời khỏi phòng, Lý Sinh im lặng nhìn thư phòng trống rỗng. Mẹ kiếp! Ông ta mời một tên cướp đến rồi! Diệp Huyên hỏi: “Bảo khố của Tiên Bảo Các ở đâu?” Nghe vậy, sắc mặt Lý Sinh lập tức thay đổi: “Diệp công tử, không được, không được đâu! Đó đều là tài sản của Tiên Bảo Các, theo quy định, chỉ Các chủ mới có thể điều động nó, cậu…” Diệp Huyên lấy lệnh Huyền Thiên ra: “Nhìn thấy lệnh này như thấy Các chủ, theo quy định, bây giờ ta sẽ là Các chủ của Tiên Bảo Các, có vấn đề gì không?” Lý Sinh: “…” Nét mặt Diệp Huyên không chút cảm xúc: “Dẫn ta đi!” Giọng nói trở nên lạnh ẽo! Lý Sinh thầm run rẩy, ông ta không dám chọc giận Diệp Huyên, vội vàng dẫn hắn đi tới bảo khố của Tiên Bảo Các. Thật ra người ngoài không ai dám bắt nạt Tiên Bảo Các cả! Vì Các chủ của Tiên Bảo Các đủ mạnh để bọn họ sợ hãi! Năm đó lúc Các chủ đi tới thế giới này cũng đã hù doạ một vài cường giả siêu cấp ở đây. Vì thế, dù là một vài đại lão của cấm địa thượng cổ cũng sẽ không dám làm gì Tiên Bảo Các, ngược lại còn phải nể mặt bọn họ mất phần! Nhưng Diệp Huyên thì khác! Người này không phải người ngoài! Hắn có lệnh Huyền Thiên mà Các chủ ban cho… Lý Sinh thầm thở dài bất đắc sĩ, sao Các chủ là tặng lệnh Huyền Thiên cho một tên ăn cướp như thế chứ? Ông ta cũng từng tặng lệnh Huyền Thiên, nhưng lệnh Huyền Thiên lại không chọn đối phương. Hầy! Lý Sinh thầm thở dài, ông ta thật sự dẫn một tên cướp về nhà rồi! Lý Sinh nhanh chóng dẫn Diệp Huyên đến bảo khổ của Tiên Bảo Các, thật ra đó chỉ là một căn phòng nhỏ, bên trong để mấy trăm chiếc nhẫn chứa đồ! Mấy trăm chiếc! Diệp Huyên chớp mắt, hắn không nhiều lời mà lập tức vung tay phải, tất cả nhẫn chứa đồ đều bị hắn lấy hết. Sắc mặt Lý Sinh lập tức trở nên tái nhợt: “Diệp công tử… Đây là của Các chủ…” Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Ta và nàng còn phải tính toán như thế à!” Lý Sinh: “…”