Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 8860

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lúc này, Diệp Huyên đã xuất hiện, hai mắt đỏ ngầu như chứa cả biển máu.  A Lan khinh bỉ giễu cợt: “Có giỏi thì đến Linh Ma giới mà cứu”.  Sau đó cả ba biến mất.  Diệp Huyên gầm lên: “Lý Sinh!"  Hắn vừa dứt lời, Lý Sinh đã xuất hiện, thấy Diệp Huyên như một huyết nhân thì hốt hoảng không thôi. Chuyện gì thế này?  Diệp Huyên nhìn hắn ta, cất giọng lạnh buốt không chút cảm xúc: “Linh Ma giới ở đâu?"  Lý Sinh do dự: “Diệp công tử hỏi làm gì? Linh Ma giới không phải nơi đơn giản, ở đó...”  Phập!  Một thanh kiếm đâm vào đầu ông ta.  Diệp Huyên vung tay chộp lấy cổ Lý Sinh, nhấc bổng hắn ta lên, gào thét như dã thú: “Ta hỏi ông nó ở đâu, không hỏi thứ khác, nghe thủng chưa?!"  Ầm!  Trong chớp mắt, không gian trong chu vi triệu dặm trở thành biển máu ngập trời.  Vô số cường giả đang say ngủ choàng tỉnh.Phong Ma!  Diệp Huyên lúc này đã gần như sắp Phong Ma!  Nhưng hắn vẫn cố gắng áp chế huyết mạch, giữ cho mình một chút tỉnh táo.  Tiểu An!  Đây là cô gái đầu tiên Diệp Huyên thích, hắn vẫn luôn cảm thấy mắc nợ nàng.  Nợ nàng rất nhiều.  Vừa rồi khi nhìn thấy ả Linh Ma tộc đâm dao vào bụng Tiểu An, tim hắn nhỏ máu.  Khoảnh khắc đó, hắn hoảng sợ.  Thực sự hoảng sợ.  Những ngày tháng hắn ở bên Tiểu An rất ít rất ít, ít đến nỗi nhiều lúc dường như hắn còn quên mất sự tồn tại của nàng.  Nhưng vừa rồi hắn lại sợ hãi.  Hắn chưa bao giờ sợ hãi đến vậy!  Nếu Tiểu An chết…  Khi lâm vào tình cảnh tuyệt vọng, hắn cũng không hoảng loạn thế này, đó là nỗi sợ hãi từ tận sâu trong lòng.  Rất nhiều lúc là như vậy, một số người bình thường như không có cảm giác tồn tại, ngươi cũng không biết trân trọng, nhưng một ngày nào đó nàng đột nhiên rời đi, lúc đó ngươi mới phát hiện lòng mình đau đến thế nào.  Bao nhiêu người bỏ lỡ lúc ấy là bỏ lỡ cả một đời…  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lúc này, Diệp Huyên đã xuất hiện, hai mắt đỏ ngầu như chứa cả biển máu.  A Lan khinh bỉ giễu cợt: “Có giỏi thì đến Linh Ma giới mà cứu”.  Sau đó cả ba biến mất.  Diệp Huyên gầm lên: “Lý Sinh!"  Hắn vừa dứt lời, Lý Sinh đã xuất hiện, thấy Diệp Huyên như một huyết nhân thì hốt hoảng không thôi. Chuyện gì thế này?  Diệp Huyên nhìn hắn ta, cất giọng lạnh buốt không chút cảm xúc: “Linh Ma giới ở đâu?"  Lý Sinh do dự: “Diệp công tử hỏi làm gì? Linh Ma giới không phải nơi đơn giản, ở đó...”  Phập!  Một thanh kiếm đâm vào đầu ông ta.  Diệp Huyên vung tay chộp lấy cổ Lý Sinh, nhấc bổng hắn ta lên, gào thét như dã thú: “Ta hỏi ông nó ở đâu, không hỏi thứ khác, nghe thủng chưa?!"  Ầm!  Trong chớp mắt, không gian trong chu vi triệu dặm trở thành biển máu ngập trời.  Vô số cường giả đang say ngủ choàng tỉnh.Phong Ma!  Diệp Huyên lúc này đã gần như sắp Phong Ma!  Nhưng hắn vẫn cố gắng áp chế huyết mạch, giữ cho mình một chút tỉnh táo.  Tiểu An!  Đây là cô gái đầu tiên Diệp Huyên thích, hắn vẫn luôn cảm thấy mắc nợ nàng.  Nợ nàng rất nhiều.  Vừa rồi khi nhìn thấy ả Linh Ma tộc đâm dao vào bụng Tiểu An, tim hắn nhỏ máu.  Khoảnh khắc đó, hắn hoảng sợ.  Thực sự hoảng sợ.  Những ngày tháng hắn ở bên Tiểu An rất ít rất ít, ít đến nỗi nhiều lúc dường như hắn còn quên mất sự tồn tại của nàng.  Nhưng vừa rồi hắn lại sợ hãi.  Hắn chưa bao giờ sợ hãi đến vậy!  Nếu Tiểu An chết…  Khi lâm vào tình cảnh tuyệt vọng, hắn cũng không hoảng loạn thế này, đó là nỗi sợ hãi từ tận sâu trong lòng.  Rất nhiều lúc là như vậy, một số người bình thường như không có cảm giác tồn tại, ngươi cũng không biết trân trọng, nhưng một ngày nào đó nàng đột nhiên rời đi, lúc đó ngươi mới phát hiện lòng mình đau đến thế nào.  Bao nhiêu người bỏ lỡ lúc ấy là bỏ lỡ cả một đời…  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lúc này, Diệp Huyên đã xuất hiện, hai mắt đỏ ngầu như chứa cả biển máu.  A Lan khinh bỉ giễu cợt: “Có giỏi thì đến Linh Ma giới mà cứu”.  Sau đó cả ba biến mất.  Diệp Huyên gầm lên: “Lý Sinh!"  Hắn vừa dứt lời, Lý Sinh đã xuất hiện, thấy Diệp Huyên như một huyết nhân thì hốt hoảng không thôi. Chuyện gì thế này?  Diệp Huyên nhìn hắn ta, cất giọng lạnh buốt không chút cảm xúc: “Linh Ma giới ở đâu?"  Lý Sinh do dự: “Diệp công tử hỏi làm gì? Linh Ma giới không phải nơi đơn giản, ở đó...”  Phập!  Một thanh kiếm đâm vào đầu ông ta.  Diệp Huyên vung tay chộp lấy cổ Lý Sinh, nhấc bổng hắn ta lên, gào thét như dã thú: “Ta hỏi ông nó ở đâu, không hỏi thứ khác, nghe thủng chưa?!"  Ầm!  Trong chớp mắt, không gian trong chu vi triệu dặm trở thành biển máu ngập trời.  Vô số cường giả đang say ngủ choàng tỉnh.Phong Ma!  Diệp Huyên lúc này đã gần như sắp Phong Ma!  Nhưng hắn vẫn cố gắng áp chế huyết mạch, giữ cho mình một chút tỉnh táo.  Tiểu An!  Đây là cô gái đầu tiên Diệp Huyên thích, hắn vẫn luôn cảm thấy mắc nợ nàng.  Nợ nàng rất nhiều.  Vừa rồi khi nhìn thấy ả Linh Ma tộc đâm dao vào bụng Tiểu An, tim hắn nhỏ máu.  Khoảnh khắc đó, hắn hoảng sợ.  Thực sự hoảng sợ.  Những ngày tháng hắn ở bên Tiểu An rất ít rất ít, ít đến nỗi nhiều lúc dường như hắn còn quên mất sự tồn tại của nàng.  Nhưng vừa rồi hắn lại sợ hãi.  Hắn chưa bao giờ sợ hãi đến vậy!  Nếu Tiểu An chết…  Khi lâm vào tình cảnh tuyệt vọng, hắn cũng không hoảng loạn thế này, đó là nỗi sợ hãi từ tận sâu trong lòng.  Rất nhiều lúc là như vậy, một số người bình thường như không có cảm giác tồn tại, ngươi cũng không biết trân trọng, nhưng một ngày nào đó nàng đột nhiên rời đi, lúc đó ngươi mới phát hiện lòng mình đau đến thế nào.  Bao nhiêu người bỏ lỡ lúc ấy là bỏ lỡ cả một đời…  

Chương 8860