Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 8933
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Có thể nói là, Phu Thanh này muốn đạt đến Chất Biến Cảnh, chỉ là vấn đề thời gian thôi! Rất nhiều người ngưỡng mộ! Ngay cả những hội trưởng đã đạt đến Lượng Biến, cũng có vài phần ngưỡng mộ. Phải biết rằng, năm đó khi bọn họ chưa gặp được Tần Quan, quả thật chỉ dựa vào bản thân mày mò từng chút một, mà bây giờ, Tần Quan trực tiếp chỉ điểm, như vậy có thể đi tắt được mấy con đường rồi! Đời người, nếu không có quý nhân chỉ điểm, chỉ dựa vào bản thân phấn đấu, thì thật rất rất khó khăn! Phu Thanh kia nghe thấy lời của Tần Quan, lập tức quỳ xuống, kích động không thôi, run giọng nói: “Các chủ, ta…” Tần Quan đỡ Phu Thanh, cười nói: “Theo ta biết, Tiên Bảo Các do ngươi quản lý, không chỉ lợi nhuận cao nhất, mà danh tiếng cũng tốt nhất, đây là thứ ngươi nên có!” Phu Thanh cẩn thận hành lễ: “Đa tạ các chủ!” Tần Quan khẽ gật đầu, nàng ta nhìn mọi người xung quanh: “Tan họp!” Nghe vậy, mọi người đứng dậy khẽ hành lễ, sau đó lùi đi! Lúc này, một cô gái đi đến trước mặt Diệp Huyên, nàng ta khẽ cười: “Diệp công tử, còn nhớ ta không?” Diệp Huyên cười nói: “Đương nhiên, Thanh Liên cô nương!” Thanh Liên cười duyên: “Diệp công tử, lâu ngày không gặp đã khác, so với trước kia ngươi mạnh hơn không ít rồi!” Diệp Huyên cười ha ha. Thanh Liên nhìn Tần Quan ngồi bên cạnh Diệp Huyên, nàng ta kính cẩn thi lễ, sau đó lui đi. Tần Quan quay đầu nhìn Diệp Huyên, cười nói: “Ta phải bận chút việc, khoảng chừng ba ngày, ngươi cứ tự mình chơi trước, được không?” Diệp Huyên cười nói: “Lúc trước ngươi nói, có bồi thường, còn nhớ không?” Tần Quan gật đầu: “Ngươi muốn gì?” Nghe vậy, Diệp Huyên lập tức có chút lúng túng. Bản thân nên cần thứ gì đây? Tiền? Tần Quan khẽ cười, sau đó ôm lấy sổ sách dày cộm trước mặt: “Ta bận chút việc, làm xong rồi ta dẫn ngươi đến một nơi.” Nói xong, nàng ta quay người rời đi.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Có thể nói là, Phu Thanh này muốn đạt đến Chất Biến Cảnh, chỉ là vấn đề thời gian thôi! Rất nhiều người ngưỡng mộ! Ngay cả những hội trưởng đã đạt đến Lượng Biến, cũng có vài phần ngưỡng mộ. Phải biết rằng, năm đó khi bọn họ chưa gặp được Tần Quan, quả thật chỉ dựa vào bản thân mày mò từng chút một, mà bây giờ, Tần Quan trực tiếp chỉ điểm, như vậy có thể đi tắt được mấy con đường rồi! Đời người, nếu không có quý nhân chỉ điểm, chỉ dựa vào bản thân phấn đấu, thì thật rất rất khó khăn! Phu Thanh kia nghe thấy lời của Tần Quan, lập tức quỳ xuống, kích động không thôi, run giọng nói: “Các chủ, ta…” Tần Quan đỡ Phu Thanh, cười nói: “Theo ta biết, Tiên Bảo Các do ngươi quản lý, không chỉ lợi nhuận cao nhất, mà danh tiếng cũng tốt nhất, đây là thứ ngươi nên có!” Phu Thanh cẩn thận hành lễ: “Đa tạ các chủ!” Tần Quan khẽ gật đầu, nàng ta nhìn mọi người xung quanh: “Tan họp!” Nghe vậy, mọi người đứng dậy khẽ hành lễ, sau đó lùi đi! Lúc này, một cô gái đi đến trước mặt Diệp Huyên, nàng ta khẽ cười: “Diệp công tử, còn nhớ ta không?” Diệp Huyên cười nói: “Đương nhiên, Thanh Liên cô nương!” Thanh Liên cười duyên: “Diệp công tử, lâu ngày không gặp đã khác, so với trước kia ngươi mạnh hơn không ít rồi!” Diệp Huyên cười ha ha. Thanh Liên nhìn Tần Quan ngồi bên cạnh Diệp Huyên, nàng ta kính cẩn thi lễ, sau đó lui đi. Tần Quan quay đầu nhìn Diệp Huyên, cười nói: “Ta phải bận chút việc, khoảng chừng ba ngày, ngươi cứ tự mình chơi trước, được không?” Diệp Huyên cười nói: “Lúc trước ngươi nói, có bồi thường, còn nhớ không?” Tần Quan gật đầu: “Ngươi muốn gì?” Nghe vậy, Diệp Huyên lập tức có chút lúng túng. Bản thân nên cần thứ gì đây? Tiền? Tần Quan khẽ cười, sau đó ôm lấy sổ sách dày cộm trước mặt: “Ta bận chút việc, làm xong rồi ta dẫn ngươi đến một nơi.” Nói xong, nàng ta quay người rời đi.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Có thể nói là, Phu Thanh này muốn đạt đến Chất Biến Cảnh, chỉ là vấn đề thời gian thôi! Rất nhiều người ngưỡng mộ! Ngay cả những hội trưởng đã đạt đến Lượng Biến, cũng có vài phần ngưỡng mộ. Phải biết rằng, năm đó khi bọn họ chưa gặp được Tần Quan, quả thật chỉ dựa vào bản thân mày mò từng chút một, mà bây giờ, Tần Quan trực tiếp chỉ điểm, như vậy có thể đi tắt được mấy con đường rồi! Đời người, nếu không có quý nhân chỉ điểm, chỉ dựa vào bản thân phấn đấu, thì thật rất rất khó khăn! Phu Thanh kia nghe thấy lời của Tần Quan, lập tức quỳ xuống, kích động không thôi, run giọng nói: “Các chủ, ta…” Tần Quan đỡ Phu Thanh, cười nói: “Theo ta biết, Tiên Bảo Các do ngươi quản lý, không chỉ lợi nhuận cao nhất, mà danh tiếng cũng tốt nhất, đây là thứ ngươi nên có!” Phu Thanh cẩn thận hành lễ: “Đa tạ các chủ!” Tần Quan khẽ gật đầu, nàng ta nhìn mọi người xung quanh: “Tan họp!” Nghe vậy, mọi người đứng dậy khẽ hành lễ, sau đó lùi đi! Lúc này, một cô gái đi đến trước mặt Diệp Huyên, nàng ta khẽ cười: “Diệp công tử, còn nhớ ta không?” Diệp Huyên cười nói: “Đương nhiên, Thanh Liên cô nương!” Thanh Liên cười duyên: “Diệp công tử, lâu ngày không gặp đã khác, so với trước kia ngươi mạnh hơn không ít rồi!” Diệp Huyên cười ha ha. Thanh Liên nhìn Tần Quan ngồi bên cạnh Diệp Huyên, nàng ta kính cẩn thi lễ, sau đó lui đi. Tần Quan quay đầu nhìn Diệp Huyên, cười nói: “Ta phải bận chút việc, khoảng chừng ba ngày, ngươi cứ tự mình chơi trước, được không?” Diệp Huyên cười nói: “Lúc trước ngươi nói, có bồi thường, còn nhớ không?” Tần Quan gật đầu: “Ngươi muốn gì?” Nghe vậy, Diệp Huyên lập tức có chút lúng túng. Bản thân nên cần thứ gì đây? Tiền? Tần Quan khẽ cười, sau đó ôm lấy sổ sách dày cộm trước mặt: “Ta bận chút việc, làm xong rồi ta dẫn ngươi đến một nơi.” Nói xong, nàng ta quay người rời đi.