Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 8936
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thiên mạch kia, bản thân hắn không nghiên cứu, mà trực tiếp đưa cho An Lan Tú nghiên cứu. Nữ nhân của mình mình không thương, thì ai thương? Hắn tin rằng, không bao lâu nữa, thực lực An Lan Tú sẽ tăng nhanh, đạt đến độ cao mới! Còn An Lan Tú, dù là thiên phú hay là nghị lực, thì đều ở mức cao nhất, chỉ là thiếu chút bệ đỡ. Mộc Hư nhìn Diệp Huyên chằm chằm, Diệp Huyên bỗng cười nhếch miệng: “Đừng nhìn ta chằm chằm, có bản lĩnh thì qua đánh ta đi! Ngươi cũng đừng nói gì cả, ta đã rất rất lâu rồi chưa bị đánh! Thật sự ta cũng không quen lắm…” Tiểu Tháp: “…” Nghe thấy lời Diệp Huyên, sắc mặt Mộc Hư lập tức u ám! Kiêu ngạo! Quá kiêu ngạo! Mộc Hư nhìn Diệp Huyên chằm chằm, ánh mắt đầy sát ý: “Ngươi căn bản không biết vật kia có ý nghĩa như thế nào, đợi đi, ngươi rồi sẽ hối hận!” Nói xong, gã quay người rời đi. Diệp Huyên đột nhiên nói: “Còn đợi cái gì? Hôm nay không vui thì hôm nay cứ bung xõa, cùng lắm thì chết!” Vừa dứt lời, hắn khẽ gõ ngón cái. Vù! Tiếng kiếm đột nhiên vang lên, sau đó, một thanh kiếm lập tức chém vào phía sau Mộc Hư. Mộc Hư nheo hai mắt, ánh mắt chợt lóe luồng sát ý, gã xoay mạnh người, đánh ra một quyền. Uỳnh! Quyền ra, nắm đấm tỏa ra một luồng sáng rực rỡ, không gian xung quanh lập tức biến thành một lốc xoáy màu đen, kiếm của Diệp Huyên lập tức bị một quyền này ngăn lại! Bùm! Quyền ấn kia lập tức bị một kiếm của hắn chém vỡ, nhưng bản thân hắn cũng bị đánh bay ra nghìn trượng.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thiên mạch kia, bản thân hắn không nghiên cứu, mà trực tiếp đưa cho An Lan Tú nghiên cứu. Nữ nhân của mình mình không thương, thì ai thương? Hắn tin rằng, không bao lâu nữa, thực lực An Lan Tú sẽ tăng nhanh, đạt đến độ cao mới! Còn An Lan Tú, dù là thiên phú hay là nghị lực, thì đều ở mức cao nhất, chỉ là thiếu chút bệ đỡ. Mộc Hư nhìn Diệp Huyên chằm chằm, Diệp Huyên bỗng cười nhếch miệng: “Đừng nhìn ta chằm chằm, có bản lĩnh thì qua đánh ta đi! Ngươi cũng đừng nói gì cả, ta đã rất rất lâu rồi chưa bị đánh! Thật sự ta cũng không quen lắm…” Tiểu Tháp: “…” Nghe thấy lời Diệp Huyên, sắc mặt Mộc Hư lập tức u ám! Kiêu ngạo! Quá kiêu ngạo! Mộc Hư nhìn Diệp Huyên chằm chằm, ánh mắt đầy sát ý: “Ngươi căn bản không biết vật kia có ý nghĩa như thế nào, đợi đi, ngươi rồi sẽ hối hận!” Nói xong, gã quay người rời đi. Diệp Huyên đột nhiên nói: “Còn đợi cái gì? Hôm nay không vui thì hôm nay cứ bung xõa, cùng lắm thì chết!” Vừa dứt lời, hắn khẽ gõ ngón cái. Vù! Tiếng kiếm đột nhiên vang lên, sau đó, một thanh kiếm lập tức chém vào phía sau Mộc Hư. Mộc Hư nheo hai mắt, ánh mắt chợt lóe luồng sát ý, gã xoay mạnh người, đánh ra một quyền. Uỳnh! Quyền ra, nắm đấm tỏa ra một luồng sáng rực rỡ, không gian xung quanh lập tức biến thành một lốc xoáy màu đen, kiếm của Diệp Huyên lập tức bị một quyền này ngăn lại! Bùm! Quyền ấn kia lập tức bị một kiếm của hắn chém vỡ, nhưng bản thân hắn cũng bị đánh bay ra nghìn trượng.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thiên mạch kia, bản thân hắn không nghiên cứu, mà trực tiếp đưa cho An Lan Tú nghiên cứu. Nữ nhân của mình mình không thương, thì ai thương? Hắn tin rằng, không bao lâu nữa, thực lực An Lan Tú sẽ tăng nhanh, đạt đến độ cao mới! Còn An Lan Tú, dù là thiên phú hay là nghị lực, thì đều ở mức cao nhất, chỉ là thiếu chút bệ đỡ. Mộc Hư nhìn Diệp Huyên chằm chằm, Diệp Huyên bỗng cười nhếch miệng: “Đừng nhìn ta chằm chằm, có bản lĩnh thì qua đánh ta đi! Ngươi cũng đừng nói gì cả, ta đã rất rất lâu rồi chưa bị đánh! Thật sự ta cũng không quen lắm…” Tiểu Tháp: “…” Nghe thấy lời Diệp Huyên, sắc mặt Mộc Hư lập tức u ám! Kiêu ngạo! Quá kiêu ngạo! Mộc Hư nhìn Diệp Huyên chằm chằm, ánh mắt đầy sát ý: “Ngươi căn bản không biết vật kia có ý nghĩa như thế nào, đợi đi, ngươi rồi sẽ hối hận!” Nói xong, gã quay người rời đi. Diệp Huyên đột nhiên nói: “Còn đợi cái gì? Hôm nay không vui thì hôm nay cứ bung xõa, cùng lắm thì chết!” Vừa dứt lời, hắn khẽ gõ ngón cái. Vù! Tiếng kiếm đột nhiên vang lên, sau đó, một thanh kiếm lập tức chém vào phía sau Mộc Hư. Mộc Hư nheo hai mắt, ánh mắt chợt lóe luồng sát ý, gã xoay mạnh người, đánh ra một quyền. Uỳnh! Quyền ra, nắm đấm tỏa ra một luồng sáng rực rỡ, không gian xung quanh lập tức biến thành một lốc xoáy màu đen, kiếm của Diệp Huyên lập tức bị một quyền này ngăn lại! Bùm! Quyền ấn kia lập tức bị một kiếm của hắn chém vỡ, nhưng bản thân hắn cũng bị đánh bay ra nghìn trượng.