Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 8938
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Thực lực tên này sao lại tăng nhanh như vậy? Ở trước mặt Diệp Huyên, ông lão áo bào đen nhìn Diệp Huyên chằm chằm: “Nơi này là Thiên Cơ Thành, ngươi động vào ta thử xem!” Diệp Huyên nhíu mày: “Ngươi dựa vào đâu mà cho rằng ta không dám động ngươi?” Ông lão áo bào đen khẽ nhếch miệng hung tợn: “Vậy ngươi động thử xem!” Lúc này, một âm thanh truyền đến từ bên cạnh: “Diệp công tử, đây là chuyện hiểu lầm!” Diệp Huyên quay đầu nhìn sang, cách đó không xa, một người đàn ông trung niên và cô gái chậm rãi bước đến, người đàn ông này, chính là Thiên Cơ kia! Vẻ mặt Thiên Cơ khẽ cười lạnh nhạt: “Diệp công tử, chuyện này chỉ là hiểu lầm, chúng ta…” Diệp Huyên bỗng cầm kiếm lướt qua. Mà gương mặt tươi cười của Thiên Cơ thoáng chốc cũng cứng đờ. Diệp Huyên nhìn Thiên Cơ, cười nói: “Thiên Cơ công tử, bây giờ ta nói với ngươi, đây chỉ là một hiểu lầm, ngươi tin không?” Thiên Cơ nhìn Diệp Huyên: “Ta vốn tưởng rằng Diệp công tử là bạn, nhưng bây giờ xem ra, ta thấy rằng ta nghĩ sai rồi!” Diệp Huyên khẽ cười: “Thiên Cơ công tử, đừng giả vờ trước mặt ta, thật đó, ta nhìn mà ngượng ngùng muốn chết mất! Từ khi chúng ta bắt đầu giao đấu đến bây giờ, ngươi đừng có nói với ta là bây giờ ngươi mới biết, nếu ta đoán không nhầm, khi ta vừa mới giao đấu với người của ngươi thì ngươi đã âm thầm ở trong tối rồi! Nhưng ngươi không hề ngăn cản, ngươi không hề xuất hiện nói đây chỉ là hiểu lầm, tại sao? Vì hai điểm, thứ nhất, ngươi muốn xem xem thực lực và lai lịch ta, thứ hai, ngươi chỉ đơn thuần muốn gây chút rắc rối cho ta, bởi vì ta và Tần Quan đi với nhau khá gần gũi, chuyện này khiến ngươi rất khó chịu…”
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Thực lực tên này sao lại tăng nhanh như vậy? Ở trước mặt Diệp Huyên, ông lão áo bào đen nhìn Diệp Huyên chằm chằm: “Nơi này là Thiên Cơ Thành, ngươi động vào ta thử xem!” Diệp Huyên nhíu mày: “Ngươi dựa vào đâu mà cho rằng ta không dám động ngươi?” Ông lão áo bào đen khẽ nhếch miệng hung tợn: “Vậy ngươi động thử xem!” Lúc này, một âm thanh truyền đến từ bên cạnh: “Diệp công tử, đây là chuyện hiểu lầm!” Diệp Huyên quay đầu nhìn sang, cách đó không xa, một người đàn ông trung niên và cô gái chậm rãi bước đến, người đàn ông này, chính là Thiên Cơ kia! Vẻ mặt Thiên Cơ khẽ cười lạnh nhạt: “Diệp công tử, chuyện này chỉ là hiểu lầm, chúng ta…” Diệp Huyên bỗng cầm kiếm lướt qua. Mà gương mặt tươi cười của Thiên Cơ thoáng chốc cũng cứng đờ. Diệp Huyên nhìn Thiên Cơ, cười nói: “Thiên Cơ công tử, bây giờ ta nói với ngươi, đây chỉ là một hiểu lầm, ngươi tin không?” Thiên Cơ nhìn Diệp Huyên: “Ta vốn tưởng rằng Diệp công tử là bạn, nhưng bây giờ xem ra, ta thấy rằng ta nghĩ sai rồi!” Diệp Huyên khẽ cười: “Thiên Cơ công tử, đừng giả vờ trước mặt ta, thật đó, ta nhìn mà ngượng ngùng muốn chết mất! Từ khi chúng ta bắt đầu giao đấu đến bây giờ, ngươi đừng có nói với ta là bây giờ ngươi mới biết, nếu ta đoán không nhầm, khi ta vừa mới giao đấu với người của ngươi thì ngươi đã âm thầm ở trong tối rồi! Nhưng ngươi không hề ngăn cản, ngươi không hề xuất hiện nói đây chỉ là hiểu lầm, tại sao? Vì hai điểm, thứ nhất, ngươi muốn xem xem thực lực và lai lịch ta, thứ hai, ngươi chỉ đơn thuần muốn gây chút rắc rối cho ta, bởi vì ta và Tần Quan đi với nhau khá gần gũi, chuyện này khiến ngươi rất khó chịu…”
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Thực lực tên này sao lại tăng nhanh như vậy? Ở trước mặt Diệp Huyên, ông lão áo bào đen nhìn Diệp Huyên chằm chằm: “Nơi này là Thiên Cơ Thành, ngươi động vào ta thử xem!” Diệp Huyên nhíu mày: “Ngươi dựa vào đâu mà cho rằng ta không dám động ngươi?” Ông lão áo bào đen khẽ nhếch miệng hung tợn: “Vậy ngươi động thử xem!” Lúc này, một âm thanh truyền đến từ bên cạnh: “Diệp công tử, đây là chuyện hiểu lầm!” Diệp Huyên quay đầu nhìn sang, cách đó không xa, một người đàn ông trung niên và cô gái chậm rãi bước đến, người đàn ông này, chính là Thiên Cơ kia! Vẻ mặt Thiên Cơ khẽ cười lạnh nhạt: “Diệp công tử, chuyện này chỉ là hiểu lầm, chúng ta…” Diệp Huyên bỗng cầm kiếm lướt qua. Mà gương mặt tươi cười của Thiên Cơ thoáng chốc cũng cứng đờ. Diệp Huyên nhìn Thiên Cơ, cười nói: “Thiên Cơ công tử, bây giờ ta nói với ngươi, đây chỉ là một hiểu lầm, ngươi tin không?” Thiên Cơ nhìn Diệp Huyên: “Ta vốn tưởng rằng Diệp công tử là bạn, nhưng bây giờ xem ra, ta thấy rằng ta nghĩ sai rồi!” Diệp Huyên khẽ cười: “Thiên Cơ công tử, đừng giả vờ trước mặt ta, thật đó, ta nhìn mà ngượng ngùng muốn chết mất! Từ khi chúng ta bắt đầu giao đấu đến bây giờ, ngươi đừng có nói với ta là bây giờ ngươi mới biết, nếu ta đoán không nhầm, khi ta vừa mới giao đấu với người của ngươi thì ngươi đã âm thầm ở trong tối rồi! Nhưng ngươi không hề ngăn cản, ngươi không hề xuất hiện nói đây chỉ là hiểu lầm, tại sao? Vì hai điểm, thứ nhất, ngươi muốn xem xem thực lực và lai lịch ta, thứ hai, ngươi chỉ đơn thuần muốn gây chút rắc rối cho ta, bởi vì ta và Tần Quan đi với nhau khá gần gũi, chuyện này khiến ngươi rất khó chịu…”