Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 8988

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên lờ Tiểu Tháp đi.  Tiểu Tháp tiếp tục nói: “Có ‘ô dù’ thì đâu có gì không tốt, chỗ dựa cũng là một loại thực lực mà”.  Diệp Huyên vẫn không để ý tới Tiểu Tháp.  Tiểu Tháp vẫn thao thao bất tuyệt: “Tiểu chủ, bất kể người nỗ lực thế nào thì cũng không thay đổi được sự thật người có ‘ô dù’ chống lưng đâu…”  Diệp Huyên: “…”  …  Diệp Huyên không thèm để ý đến Tiểu Tháp mà chỉ chuyên tâm tu luyện.  Không ngừng theo đuổi, không ngừng đột phá.  Là con người, khi đã có mục tiêu để theo đuổi thì không ai có thể bì lại được hắn.  Hắn từng dám nghĩ nhưng không dám làm.  Bây giờ hắn đã dám nghĩ dám làm.  Giữa tinh không, Diệp Huyên không ngừng điên cuồng trải nghiệm, lúc này hắn đã tu luyện đến mừng gần như điên cuồng. Có lẽ vì lý do đó mà huyết mạch Phong Ma trong người hắn đã rục rịch, có dấu hiệu sống dậy.  Có điều, huyết mạch Phong Ma đã bị hắn khống chế tuyệt đối.  Sức mạnh huyết mạch không tính ngoại vật nhưng hắn không có ý định sẽ dùng.  Hiện tại hắn muốn làm một kiếm tu thật sự.  Giữa tinh không, kiếm quang giày xéo, không bao lâu, cả tinh vực đã bị những luồng kiếm quang đó xé ra thành vô số mảnh.  Mấy ngày sau, Diệp Huyên đột nhiên dừng lại, lúc này, hai mắt hắn hơi đỏ, đầu tóc rối bời, mới nhìn có vẻ như phát điên.  Diệp Huyên nắm chặt lấy thanh kiếm trong tay, lặng thinh.  Mấy ngày gần đây, dù cho hắn có thử kiểu gì thì cũng không sao hủy diệt được thể chất.  Dù hắn có kết hợp Rút Kiếm Định Sinh Tử và Ngũ Vạn Đạo với nhau thì cũng vẫn không được.  Hiện tại Ngũ Vạn Đạo đã là giới hạn của hắn, nhưng hắn vẫn không thể hủy diệt được vật chất.  Dùng sai phương pháp rồi sao?  Diệp Huyên chau mày, cảm thấy hơi nghi ngờ.  Sau một lúc im lặng, Diệp Huyên chầm chậm nhắm hai mắt lại.  Bình tĩnh!  Hắn biết bây giờ nhất định mình phải bình tĩnh lại, vì vô số lần thất bại khiến hắn bắt đầu nóng ruột.  Tĩnh khí!  Im lặng.  Bình tâm!  Diệp Huyên hít một hơi thật sâu, ngồi xếp bằng giữa tinh không. 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên lờ Tiểu Tháp đi.  Tiểu Tháp tiếp tục nói: “Có ‘ô dù’ thì đâu có gì không tốt, chỗ dựa cũng là một loại thực lực mà”.  Diệp Huyên vẫn không để ý tới Tiểu Tháp.  Tiểu Tháp vẫn thao thao bất tuyệt: “Tiểu chủ, bất kể người nỗ lực thế nào thì cũng không thay đổi được sự thật người có ‘ô dù’ chống lưng đâu…”  Diệp Huyên: “…”  …  Diệp Huyên không thèm để ý đến Tiểu Tháp mà chỉ chuyên tâm tu luyện.  Không ngừng theo đuổi, không ngừng đột phá.  Là con người, khi đã có mục tiêu để theo đuổi thì không ai có thể bì lại được hắn.  Hắn từng dám nghĩ nhưng không dám làm.  Bây giờ hắn đã dám nghĩ dám làm.  Giữa tinh không, Diệp Huyên không ngừng điên cuồng trải nghiệm, lúc này hắn đã tu luyện đến mừng gần như điên cuồng. Có lẽ vì lý do đó mà huyết mạch Phong Ma trong người hắn đã rục rịch, có dấu hiệu sống dậy.  Có điều, huyết mạch Phong Ma đã bị hắn khống chế tuyệt đối.  Sức mạnh huyết mạch không tính ngoại vật nhưng hắn không có ý định sẽ dùng.  Hiện tại hắn muốn làm một kiếm tu thật sự.  Giữa tinh không, kiếm quang giày xéo, không bao lâu, cả tinh vực đã bị những luồng kiếm quang đó xé ra thành vô số mảnh.  Mấy ngày sau, Diệp Huyên đột nhiên dừng lại, lúc này, hai mắt hắn hơi đỏ, đầu tóc rối bời, mới nhìn có vẻ như phát điên.  Diệp Huyên nắm chặt lấy thanh kiếm trong tay, lặng thinh.  Mấy ngày gần đây, dù cho hắn có thử kiểu gì thì cũng không sao hủy diệt được thể chất.  Dù hắn có kết hợp Rút Kiếm Định Sinh Tử và Ngũ Vạn Đạo với nhau thì cũng vẫn không được.  Hiện tại Ngũ Vạn Đạo đã là giới hạn của hắn, nhưng hắn vẫn không thể hủy diệt được vật chất.  Dùng sai phương pháp rồi sao?  Diệp Huyên chau mày, cảm thấy hơi nghi ngờ.  Sau một lúc im lặng, Diệp Huyên chầm chậm nhắm hai mắt lại.  Bình tĩnh!  Hắn biết bây giờ nhất định mình phải bình tĩnh lại, vì vô số lần thất bại khiến hắn bắt đầu nóng ruột.  Tĩnh khí!  Im lặng.  Bình tâm!  Diệp Huyên hít một hơi thật sâu, ngồi xếp bằng giữa tinh không. 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên lờ Tiểu Tháp đi.  Tiểu Tháp tiếp tục nói: “Có ‘ô dù’ thì đâu có gì không tốt, chỗ dựa cũng là một loại thực lực mà”.  Diệp Huyên vẫn không để ý tới Tiểu Tháp.  Tiểu Tháp vẫn thao thao bất tuyệt: “Tiểu chủ, bất kể người nỗ lực thế nào thì cũng không thay đổi được sự thật người có ‘ô dù’ chống lưng đâu…”  Diệp Huyên: “…”  …  Diệp Huyên không thèm để ý đến Tiểu Tháp mà chỉ chuyên tâm tu luyện.  Không ngừng theo đuổi, không ngừng đột phá.  Là con người, khi đã có mục tiêu để theo đuổi thì không ai có thể bì lại được hắn.  Hắn từng dám nghĩ nhưng không dám làm.  Bây giờ hắn đã dám nghĩ dám làm.  Giữa tinh không, Diệp Huyên không ngừng điên cuồng trải nghiệm, lúc này hắn đã tu luyện đến mừng gần như điên cuồng. Có lẽ vì lý do đó mà huyết mạch Phong Ma trong người hắn đã rục rịch, có dấu hiệu sống dậy.  Có điều, huyết mạch Phong Ma đã bị hắn khống chế tuyệt đối.  Sức mạnh huyết mạch không tính ngoại vật nhưng hắn không có ý định sẽ dùng.  Hiện tại hắn muốn làm một kiếm tu thật sự.  Giữa tinh không, kiếm quang giày xéo, không bao lâu, cả tinh vực đã bị những luồng kiếm quang đó xé ra thành vô số mảnh.  Mấy ngày sau, Diệp Huyên đột nhiên dừng lại, lúc này, hai mắt hắn hơi đỏ, đầu tóc rối bời, mới nhìn có vẻ như phát điên.  Diệp Huyên nắm chặt lấy thanh kiếm trong tay, lặng thinh.  Mấy ngày gần đây, dù cho hắn có thử kiểu gì thì cũng không sao hủy diệt được thể chất.  Dù hắn có kết hợp Rút Kiếm Định Sinh Tử và Ngũ Vạn Đạo với nhau thì cũng vẫn không được.  Hiện tại Ngũ Vạn Đạo đã là giới hạn của hắn, nhưng hắn vẫn không thể hủy diệt được vật chất.  Dùng sai phương pháp rồi sao?  Diệp Huyên chau mày, cảm thấy hơi nghi ngờ.  Sau một lúc im lặng, Diệp Huyên chầm chậm nhắm hai mắt lại.  Bình tĩnh!  Hắn biết bây giờ nhất định mình phải bình tĩnh lại, vì vô số lần thất bại khiến hắn bắt đầu nóng ruột.  Tĩnh khí!  Im lặng.  Bình tâm!  Diệp Huyên hít một hơi thật sâu, ngồi xếp bằng giữa tinh không. 

Chương 8988