Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 9012
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Nếu đã không muốn dựa vào Thanh Nhi và cha thì nhất định phải thay đổi. Phải biết kẻ địch nào có thể trêu vào, kẻ nào không, tuyệt đối không được mù quáng nhảy vào ghẹo gan người ta. Một khi sức mạnh còn chưa đạt đến đỉnh cao thế giới như Thanh Nhi, thì não bộ vẫn là thứ quan trọng để sinh tồn. Ra vẻ là gì? Là đã đánh không lại mà còn thích giỡn mặt. Nhưng bây giờ sức mạnh không đủ, ta dùng mưu kế bù vào. Có gì sai sao? ...Diệp Huyên trở lại Tiên Bảo Các. Tầng mười hai hiện nay đã thành nơi ở của hắn, mỗi khi rỗi rãi hắn sẽ đến đây đọc sách giải sầu, cũng xem như thanh nhàn. Một hôm nọ, Thời Gian Chi Chủ đột ngột bước vào Tiên Bảo Các. Ông ta thấy Diệp Huyên thì vội vã nghênh đón, run rẩy nói: “Diệp thiếu... Xin hãy cứu Thần Đình của ta!" Diệp Huyên hỏi: “Sao vậy?" Sắc mặt ông ta tái nhợt: “Đạo tộc muốn tiêu diệt Thần Đình Thời Gian!" Diệp Huyên cau mày: “Tiêu diệt Thần Đình Thời Gian của ông?" Thời Gian Chi Chủ gật đầu: “Đúng vậy!" Sau đó khom người thật sâu: “Xin Diệp thiếu cứu giúp!" Diệp Huyên: “Theo ta biết mấy thế lực lớn của vũ trụ Quan Huyên năm xưa từng hợp tác giết Đạo tổ, ông...” Thời Gian Chi Chủ vội lắc đầu: “Thần Đình Thời Gian chúng ta không hề tham dự trận chiến năm ấy. Khi đó ta còn chưa lớn lên, người tham gia là Đạo chủ!" Diệp Huyên khó hiểu: “Các ngươi đã không tham gia thì họ còn giết làm gì?" Thời Gian Chi Chủ cười khổ: “Vì họ muốn xưng bá khắp vũ trụ Quan Huyên”. Diệp Huyên suy nghĩ một hồi, đặt quyển sách trong tay xuống, nói: “Vậy đến Thần Đình Thời Gian xem”. Thời Gian Chi Chủ nghe vậy thì sửng sốt, run rẩy hỏi: “Diệp thiếu bằng lòng tương trợ ư?" Diệp Huyên gật đầu: “Ông từng giúp đỡ ta không ít, nay ông gặp nạn, sao ta có thể khoanh tay? Đi thôi”. Hắn đứng dậy rời đi. Thời Gian Chi Chủ đứng tại chỗ một hồi, khẽ mỉm cười. Ngày ấy kết thiện duyên, hôm nay gặt thiện quả. ... Không bao lâu sau, Diệp Huyên và Thời Gian Chi Chủ đã đi đến Thời Gian Thần Thành. Đã có một vài cường giả Đạo tộc tụ tập lại, nhưng Đạo Lăng không xuất hiện, bởi một Thần Đình Thời Gian không đủ để họ đặt vào mắt. Nơi chân trời, Diệp Huyên đi đến trước nhóm cường giả, chú ý vào lão già đi đầu. Lão ta lãnh đạm nhìn lại. Diệp Huyên mỉm cười: “Đạo tộc muốn tiêu diệt Thần Đình Thời Gian này sao?" Lão già gật đầu: “Phải”.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Nếu đã không muốn dựa vào Thanh Nhi và cha thì nhất định phải thay đổi. Phải biết kẻ địch nào có thể trêu vào, kẻ nào không, tuyệt đối không được mù quáng nhảy vào ghẹo gan người ta. Một khi sức mạnh còn chưa đạt đến đỉnh cao thế giới như Thanh Nhi, thì não bộ vẫn là thứ quan trọng để sinh tồn. Ra vẻ là gì? Là đã đánh không lại mà còn thích giỡn mặt. Nhưng bây giờ sức mạnh không đủ, ta dùng mưu kế bù vào. Có gì sai sao? ...Diệp Huyên trở lại Tiên Bảo Các. Tầng mười hai hiện nay đã thành nơi ở của hắn, mỗi khi rỗi rãi hắn sẽ đến đây đọc sách giải sầu, cũng xem như thanh nhàn. Một hôm nọ, Thời Gian Chi Chủ đột ngột bước vào Tiên Bảo Các. Ông ta thấy Diệp Huyên thì vội vã nghênh đón, run rẩy nói: “Diệp thiếu... Xin hãy cứu Thần Đình của ta!" Diệp Huyên hỏi: “Sao vậy?" Sắc mặt ông ta tái nhợt: “Đạo tộc muốn tiêu diệt Thần Đình Thời Gian!" Diệp Huyên cau mày: “Tiêu diệt Thần Đình Thời Gian của ông?" Thời Gian Chi Chủ gật đầu: “Đúng vậy!" Sau đó khom người thật sâu: “Xin Diệp thiếu cứu giúp!" Diệp Huyên: “Theo ta biết mấy thế lực lớn của vũ trụ Quan Huyên năm xưa từng hợp tác giết Đạo tổ, ông...” Thời Gian Chi Chủ vội lắc đầu: “Thần Đình Thời Gian chúng ta không hề tham dự trận chiến năm ấy. Khi đó ta còn chưa lớn lên, người tham gia là Đạo chủ!" Diệp Huyên khó hiểu: “Các ngươi đã không tham gia thì họ còn giết làm gì?" Thời Gian Chi Chủ cười khổ: “Vì họ muốn xưng bá khắp vũ trụ Quan Huyên”. Diệp Huyên suy nghĩ một hồi, đặt quyển sách trong tay xuống, nói: “Vậy đến Thần Đình Thời Gian xem”. Thời Gian Chi Chủ nghe vậy thì sửng sốt, run rẩy hỏi: “Diệp thiếu bằng lòng tương trợ ư?" Diệp Huyên gật đầu: “Ông từng giúp đỡ ta không ít, nay ông gặp nạn, sao ta có thể khoanh tay? Đi thôi”. Hắn đứng dậy rời đi. Thời Gian Chi Chủ đứng tại chỗ một hồi, khẽ mỉm cười. Ngày ấy kết thiện duyên, hôm nay gặt thiện quả. ... Không bao lâu sau, Diệp Huyên và Thời Gian Chi Chủ đã đi đến Thời Gian Thần Thành. Đã có một vài cường giả Đạo tộc tụ tập lại, nhưng Đạo Lăng không xuất hiện, bởi một Thần Đình Thời Gian không đủ để họ đặt vào mắt. Nơi chân trời, Diệp Huyên đi đến trước nhóm cường giả, chú ý vào lão già đi đầu. Lão ta lãnh đạm nhìn lại. Diệp Huyên mỉm cười: “Đạo tộc muốn tiêu diệt Thần Đình Thời Gian này sao?" Lão già gật đầu: “Phải”.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Nếu đã không muốn dựa vào Thanh Nhi và cha thì nhất định phải thay đổi. Phải biết kẻ địch nào có thể trêu vào, kẻ nào không, tuyệt đối không được mù quáng nhảy vào ghẹo gan người ta. Một khi sức mạnh còn chưa đạt đến đỉnh cao thế giới như Thanh Nhi, thì não bộ vẫn là thứ quan trọng để sinh tồn. Ra vẻ là gì? Là đã đánh không lại mà còn thích giỡn mặt. Nhưng bây giờ sức mạnh không đủ, ta dùng mưu kế bù vào. Có gì sai sao? ...Diệp Huyên trở lại Tiên Bảo Các. Tầng mười hai hiện nay đã thành nơi ở của hắn, mỗi khi rỗi rãi hắn sẽ đến đây đọc sách giải sầu, cũng xem như thanh nhàn. Một hôm nọ, Thời Gian Chi Chủ đột ngột bước vào Tiên Bảo Các. Ông ta thấy Diệp Huyên thì vội vã nghênh đón, run rẩy nói: “Diệp thiếu... Xin hãy cứu Thần Đình của ta!" Diệp Huyên hỏi: “Sao vậy?" Sắc mặt ông ta tái nhợt: “Đạo tộc muốn tiêu diệt Thần Đình Thời Gian!" Diệp Huyên cau mày: “Tiêu diệt Thần Đình Thời Gian của ông?" Thời Gian Chi Chủ gật đầu: “Đúng vậy!" Sau đó khom người thật sâu: “Xin Diệp thiếu cứu giúp!" Diệp Huyên: “Theo ta biết mấy thế lực lớn của vũ trụ Quan Huyên năm xưa từng hợp tác giết Đạo tổ, ông...” Thời Gian Chi Chủ vội lắc đầu: “Thần Đình Thời Gian chúng ta không hề tham dự trận chiến năm ấy. Khi đó ta còn chưa lớn lên, người tham gia là Đạo chủ!" Diệp Huyên khó hiểu: “Các ngươi đã không tham gia thì họ còn giết làm gì?" Thời Gian Chi Chủ cười khổ: “Vì họ muốn xưng bá khắp vũ trụ Quan Huyên”. Diệp Huyên suy nghĩ một hồi, đặt quyển sách trong tay xuống, nói: “Vậy đến Thần Đình Thời Gian xem”. Thời Gian Chi Chủ nghe vậy thì sửng sốt, run rẩy hỏi: “Diệp thiếu bằng lòng tương trợ ư?" Diệp Huyên gật đầu: “Ông từng giúp đỡ ta không ít, nay ông gặp nạn, sao ta có thể khoanh tay? Đi thôi”. Hắn đứng dậy rời đi. Thời Gian Chi Chủ đứng tại chỗ một hồi, khẽ mỉm cười. Ngày ấy kết thiện duyên, hôm nay gặt thiện quả. ... Không bao lâu sau, Diệp Huyên và Thời Gian Chi Chủ đã đi đến Thời Gian Thần Thành. Đã có một vài cường giả Đạo tộc tụ tập lại, nhưng Đạo Lăng không xuất hiện, bởi một Thần Đình Thời Gian không đủ để họ đặt vào mắt. Nơi chân trời, Diệp Huyên đi đến trước nhóm cường giả, chú ý vào lão già đi đầu. Lão ta lãnh đạm nhìn lại. Diệp Huyên mỉm cười: “Đạo tộc muốn tiêu diệt Thần Đình Thời Gian này sao?" Lão già gật đầu: “Phải”.