Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 9026

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thích Thiên cũng không chiếm được thế thượng phong thì lùi lại, nhưng chưa gì đã ăn một tia kiếm quang vào đầu.  Uỳnh!  Gã ăn đòn nghiêm trọng, đầu óc choáng váng, sau đó lại là một tia kiếm quang khác.  Ầm ầm ầm ầm ầm!  Trong quá trình lui lại, Thích Thiên dính phải ít nhất cả nghìn nhát chém.  "A!"  Thích Thiên gầm lên, siết hai tay lại, một luồng sức mạnh khổng lồ phóng lên từ cơ thể.  Rầm!  Hàng nghìn tia kiếm quang vỡ vụn, nhưng Đạo Lăng đã lại xuất hiện, nện cú đấm vào mặt gã.  Ầm!  Thích Thiên bị đấm bay đi vạn trượng, khi dừng lại thì thân xác chằng chịt vết rạn. Nhưng chưa kết thúc, gã vừa dừng lại thì đã bị kiếm quang chém vào mặt.  Uỳnh!  Nhát chém khiến thân xác gã vỡ nát, lần nữa lùi lại.  Diệp Huyên đang muốn tiếp tục thì chợt quay người vung kiếm.  Ầm!  Kiếm quang vỡ, hắn lùi lại mấy nghìn trượng.  Người đàn ông trung niên đã ra tay!  Đạo Lăng ở xa cũng bị một lão già khác ngăn lại.  Hai người đồng thời nhíu mày.  Diệp Huyên nói với Thích Thiên: “Này, chơi không lại thì gọi hội hả?"  Thích Thiên trừng hắn, hắn cau mày: “Nhìn gì? Không theo nổi thì đừng có vờ vịt!"  Đạo Lăng cũng lạnh lùng phán: “Chơi hèn, hừ”.Sắc mặt Thích Thiên vô cùng khó coi.  Ban đầu gã bảo hai người cùng lên thật ra là chỉ muốn áp đảo hai họ về mặt khí thế trước, nhưng gã không ngờ được là hai người này lại không biết xấu hổ đến thế, thật sự lên cùng nhau!  Mẹ kiếp!  Cả hai đều không biết xấu hổ à?  Mà điều khiến gã càng không ngờ tới hơn là thực lực khi hai người liên thủ lại mạnh đến vậy!  Diệp Huyên ở phía xa chợt nói: “Có đánh nữa không?”  Thích Thiên nhìn Diệp Huyên: “Đánh đơn!”  Diệp Huyên nhíu mày: “Chẳng phải ngươi bảo hai người chúng ta cùng lên sao?”  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thích Thiên cũng không chiếm được thế thượng phong thì lùi lại, nhưng chưa gì đã ăn một tia kiếm quang vào đầu.  Uỳnh!  Gã ăn đòn nghiêm trọng, đầu óc choáng váng, sau đó lại là một tia kiếm quang khác.  Ầm ầm ầm ầm ầm!  Trong quá trình lui lại, Thích Thiên dính phải ít nhất cả nghìn nhát chém.  "A!"  Thích Thiên gầm lên, siết hai tay lại, một luồng sức mạnh khổng lồ phóng lên từ cơ thể.  Rầm!  Hàng nghìn tia kiếm quang vỡ vụn, nhưng Đạo Lăng đã lại xuất hiện, nện cú đấm vào mặt gã.  Ầm!  Thích Thiên bị đấm bay đi vạn trượng, khi dừng lại thì thân xác chằng chịt vết rạn. Nhưng chưa kết thúc, gã vừa dừng lại thì đã bị kiếm quang chém vào mặt.  Uỳnh!  Nhát chém khiến thân xác gã vỡ nát, lần nữa lùi lại.  Diệp Huyên đang muốn tiếp tục thì chợt quay người vung kiếm.  Ầm!  Kiếm quang vỡ, hắn lùi lại mấy nghìn trượng.  Người đàn ông trung niên đã ra tay!  Đạo Lăng ở xa cũng bị một lão già khác ngăn lại.  Hai người đồng thời nhíu mày.  Diệp Huyên nói với Thích Thiên: “Này, chơi không lại thì gọi hội hả?"  Thích Thiên trừng hắn, hắn cau mày: “Nhìn gì? Không theo nổi thì đừng có vờ vịt!"  Đạo Lăng cũng lạnh lùng phán: “Chơi hèn, hừ”.Sắc mặt Thích Thiên vô cùng khó coi.  Ban đầu gã bảo hai người cùng lên thật ra là chỉ muốn áp đảo hai họ về mặt khí thế trước, nhưng gã không ngờ được là hai người này lại không biết xấu hổ đến thế, thật sự lên cùng nhau!  Mẹ kiếp!  Cả hai đều không biết xấu hổ à?  Mà điều khiến gã càng không ngờ tới hơn là thực lực khi hai người liên thủ lại mạnh đến vậy!  Diệp Huyên ở phía xa chợt nói: “Có đánh nữa không?”  Thích Thiên nhìn Diệp Huyên: “Đánh đơn!”  Diệp Huyên nhíu mày: “Chẳng phải ngươi bảo hai người chúng ta cùng lên sao?”  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thích Thiên cũng không chiếm được thế thượng phong thì lùi lại, nhưng chưa gì đã ăn một tia kiếm quang vào đầu.  Uỳnh!  Gã ăn đòn nghiêm trọng, đầu óc choáng váng, sau đó lại là một tia kiếm quang khác.  Ầm ầm ầm ầm ầm!  Trong quá trình lui lại, Thích Thiên dính phải ít nhất cả nghìn nhát chém.  "A!"  Thích Thiên gầm lên, siết hai tay lại, một luồng sức mạnh khổng lồ phóng lên từ cơ thể.  Rầm!  Hàng nghìn tia kiếm quang vỡ vụn, nhưng Đạo Lăng đã lại xuất hiện, nện cú đấm vào mặt gã.  Ầm!  Thích Thiên bị đấm bay đi vạn trượng, khi dừng lại thì thân xác chằng chịt vết rạn. Nhưng chưa kết thúc, gã vừa dừng lại thì đã bị kiếm quang chém vào mặt.  Uỳnh!  Nhát chém khiến thân xác gã vỡ nát, lần nữa lùi lại.  Diệp Huyên đang muốn tiếp tục thì chợt quay người vung kiếm.  Ầm!  Kiếm quang vỡ, hắn lùi lại mấy nghìn trượng.  Người đàn ông trung niên đã ra tay!  Đạo Lăng ở xa cũng bị một lão già khác ngăn lại.  Hai người đồng thời nhíu mày.  Diệp Huyên nói với Thích Thiên: “Này, chơi không lại thì gọi hội hả?"  Thích Thiên trừng hắn, hắn cau mày: “Nhìn gì? Không theo nổi thì đừng có vờ vịt!"  Đạo Lăng cũng lạnh lùng phán: “Chơi hèn, hừ”.Sắc mặt Thích Thiên vô cùng khó coi.  Ban đầu gã bảo hai người cùng lên thật ra là chỉ muốn áp đảo hai họ về mặt khí thế trước, nhưng gã không ngờ được là hai người này lại không biết xấu hổ đến thế, thật sự lên cùng nhau!  Mẹ kiếp!  Cả hai đều không biết xấu hổ à?  Mà điều khiến gã càng không ngờ tới hơn là thực lực khi hai người liên thủ lại mạnh đến vậy!  Diệp Huyên ở phía xa chợt nói: “Có đánh nữa không?”  Thích Thiên nhìn Diệp Huyên: “Đánh đơn!”  Diệp Huyên nhíu mày: “Chẳng phải ngươi bảo hai người chúng ta cùng lên sao?”  

Chương 9026