Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 9037
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên hơi nhíu mày: “Vậy ông nghĩ quan hệ của chúng ta là gì?” Thích Nguyên im lặng một lúc rồi nói: “Không biết!” Diệp Huyên: “…” Thích Nguyên lại nói: “Diệp công tử, nếu cậu cảm thấy có Tần Quan cô nương ở đây thì Thích tộc sẽ bỏ qua cho cậu thì cậu nghĩ nhiều rồi”. Diệp Huyên cười: “Thích Nguyên tộc trưởng, ông vẫn luôn nhắc đến Tần Quan cô nương, rõ ràng ông rất sợ nàng ấy”. Hắn có thể nhìn ra được. Thích Nguyên rất dè chừng Tần Quan. Nghĩ đến đây, Diệp Huyên lại cười: “Thích Nguyên tộc trưởng, ta nói thẳng cho ông biết, ta có người chống lưng, hơn nữa còn là người mà ông không thể động đến, hai bên chúng ta nên dừng lại tại đây làm hoà thôi, sau này không ai gây sự với ai nữa, ông thấy có được không?” Thích Nguyên cười nhẹ: “Nực cười!” Diệp Huyên không nói nên lời. Ngươi xem, ta đã ngả bài ngay từ đầu rồi mà chẳng ai tin. Lúc này, Thích Như chợt lên tiếng: “Tộc trưởng, có gì đó sai sai”. Nói xong ông ta quan sát Diệp Huyên: “Hắn không có dấu hiệu bị phản phệ chút nào”. Nghe vậy, Thích Nguyên cau mày, ông ta cũng đã phát hiện ra! Đến giờ sắc mặt Diệp Huyên vẫn bình tĩnh, hơi thở ổn định, không hề rối loạn. Đúng lúc này, Diệp Huyên ở phía xa chợt ho khan dữ dội, sau đó sắc mặt hắn tái nhợt. Nhìn thấy cảnh này, Thích Nguyên và Thích Như sửng sốt. Mấy cường giả của Thích tộc thì cười nhẹ, Diệp Huyên đã bị phản phệ rồi! Thích Nguyên nhìn Diệp Huyên hỏi: “Hắn đang giả vờ à?” Thích Như trầm giọng đáp: “Có khả năng này”. Lúc này, một vệt máu trào ra từ khoé miệng Diệp Huyên. Thích Như và Thích Nguyên lại sững sờ. Đã chảy máu rồi? Ở phía xa, Diệp Huyên nhìn Thích Nguyên cười lớn: “Thích Nguyên tộc trưởng, từ lâu ta đã nghe ông là cường giả đệ nhất vũ trụ Châu Thiên, ta muốn so chiêu với ông, mong hãy chỉ giáo”. Thích Nguyên nhìn hắn: “Ngươi sắp không trụ nổi nữa rồi”. Diệp Huyên trợn tròn hai mắt, dường như thẹn quá hoá giận: “Vớ vẩn, ta vẫn còn đánh được! Ông lại đây đi, chúng ta đánh đơn”. Thích Nguyên cười: “Diệp công tử nóng nảy thế sẽ ảnh hưởng không tốt tới tâm cảnh đâu”. Diệp Huyên nhìn chằm chằm Thích Nguyên như muốn dùng ánh mắt gi3t chết ông ta. Diệp Huyên càng như vậy, cường giả Thích tộc càng vui vẻ. Lúc này lại có máu trào ra từ khoé miệng Diệp Huyên, hắn vội vàng lau khô ngay. Thấy thế, các cường giả của Thích tộc đều không khỏi cười sung sướng. Dù sao cũng là dựa vào ngoại vật, không phải chính đạo.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên hơi nhíu mày: “Vậy ông nghĩ quan hệ của chúng ta là gì?” Thích Nguyên im lặng một lúc rồi nói: “Không biết!” Diệp Huyên: “…” Thích Nguyên lại nói: “Diệp công tử, nếu cậu cảm thấy có Tần Quan cô nương ở đây thì Thích tộc sẽ bỏ qua cho cậu thì cậu nghĩ nhiều rồi”. Diệp Huyên cười: “Thích Nguyên tộc trưởng, ông vẫn luôn nhắc đến Tần Quan cô nương, rõ ràng ông rất sợ nàng ấy”. Hắn có thể nhìn ra được. Thích Nguyên rất dè chừng Tần Quan. Nghĩ đến đây, Diệp Huyên lại cười: “Thích Nguyên tộc trưởng, ta nói thẳng cho ông biết, ta có người chống lưng, hơn nữa còn là người mà ông không thể động đến, hai bên chúng ta nên dừng lại tại đây làm hoà thôi, sau này không ai gây sự với ai nữa, ông thấy có được không?” Thích Nguyên cười nhẹ: “Nực cười!” Diệp Huyên không nói nên lời. Ngươi xem, ta đã ngả bài ngay từ đầu rồi mà chẳng ai tin. Lúc này, Thích Như chợt lên tiếng: “Tộc trưởng, có gì đó sai sai”. Nói xong ông ta quan sát Diệp Huyên: “Hắn không có dấu hiệu bị phản phệ chút nào”. Nghe vậy, Thích Nguyên cau mày, ông ta cũng đã phát hiện ra! Đến giờ sắc mặt Diệp Huyên vẫn bình tĩnh, hơi thở ổn định, không hề rối loạn. Đúng lúc này, Diệp Huyên ở phía xa chợt ho khan dữ dội, sau đó sắc mặt hắn tái nhợt. Nhìn thấy cảnh này, Thích Nguyên và Thích Như sửng sốt. Mấy cường giả của Thích tộc thì cười nhẹ, Diệp Huyên đã bị phản phệ rồi! Thích Nguyên nhìn Diệp Huyên hỏi: “Hắn đang giả vờ à?” Thích Như trầm giọng đáp: “Có khả năng này”. Lúc này, một vệt máu trào ra từ khoé miệng Diệp Huyên. Thích Như và Thích Nguyên lại sững sờ. Đã chảy máu rồi? Ở phía xa, Diệp Huyên nhìn Thích Nguyên cười lớn: “Thích Nguyên tộc trưởng, từ lâu ta đã nghe ông là cường giả đệ nhất vũ trụ Châu Thiên, ta muốn so chiêu với ông, mong hãy chỉ giáo”. Thích Nguyên nhìn hắn: “Ngươi sắp không trụ nổi nữa rồi”. Diệp Huyên trợn tròn hai mắt, dường như thẹn quá hoá giận: “Vớ vẩn, ta vẫn còn đánh được! Ông lại đây đi, chúng ta đánh đơn”. Thích Nguyên cười: “Diệp công tử nóng nảy thế sẽ ảnh hưởng không tốt tới tâm cảnh đâu”. Diệp Huyên nhìn chằm chằm Thích Nguyên như muốn dùng ánh mắt gi3t chết ông ta. Diệp Huyên càng như vậy, cường giả Thích tộc càng vui vẻ. Lúc này lại có máu trào ra từ khoé miệng Diệp Huyên, hắn vội vàng lau khô ngay. Thấy thế, các cường giả của Thích tộc đều không khỏi cười sung sướng. Dù sao cũng là dựa vào ngoại vật, không phải chính đạo.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên hơi nhíu mày: “Vậy ông nghĩ quan hệ của chúng ta là gì?” Thích Nguyên im lặng một lúc rồi nói: “Không biết!” Diệp Huyên: “…” Thích Nguyên lại nói: “Diệp công tử, nếu cậu cảm thấy có Tần Quan cô nương ở đây thì Thích tộc sẽ bỏ qua cho cậu thì cậu nghĩ nhiều rồi”. Diệp Huyên cười: “Thích Nguyên tộc trưởng, ông vẫn luôn nhắc đến Tần Quan cô nương, rõ ràng ông rất sợ nàng ấy”. Hắn có thể nhìn ra được. Thích Nguyên rất dè chừng Tần Quan. Nghĩ đến đây, Diệp Huyên lại cười: “Thích Nguyên tộc trưởng, ta nói thẳng cho ông biết, ta có người chống lưng, hơn nữa còn là người mà ông không thể động đến, hai bên chúng ta nên dừng lại tại đây làm hoà thôi, sau này không ai gây sự với ai nữa, ông thấy có được không?” Thích Nguyên cười nhẹ: “Nực cười!” Diệp Huyên không nói nên lời. Ngươi xem, ta đã ngả bài ngay từ đầu rồi mà chẳng ai tin. Lúc này, Thích Như chợt lên tiếng: “Tộc trưởng, có gì đó sai sai”. Nói xong ông ta quan sát Diệp Huyên: “Hắn không có dấu hiệu bị phản phệ chút nào”. Nghe vậy, Thích Nguyên cau mày, ông ta cũng đã phát hiện ra! Đến giờ sắc mặt Diệp Huyên vẫn bình tĩnh, hơi thở ổn định, không hề rối loạn. Đúng lúc này, Diệp Huyên ở phía xa chợt ho khan dữ dội, sau đó sắc mặt hắn tái nhợt. Nhìn thấy cảnh này, Thích Nguyên và Thích Như sửng sốt. Mấy cường giả của Thích tộc thì cười nhẹ, Diệp Huyên đã bị phản phệ rồi! Thích Nguyên nhìn Diệp Huyên hỏi: “Hắn đang giả vờ à?” Thích Như trầm giọng đáp: “Có khả năng này”. Lúc này, một vệt máu trào ra từ khoé miệng Diệp Huyên. Thích Như và Thích Nguyên lại sững sờ. Đã chảy máu rồi? Ở phía xa, Diệp Huyên nhìn Thích Nguyên cười lớn: “Thích Nguyên tộc trưởng, từ lâu ta đã nghe ông là cường giả đệ nhất vũ trụ Châu Thiên, ta muốn so chiêu với ông, mong hãy chỉ giáo”. Thích Nguyên nhìn hắn: “Ngươi sắp không trụ nổi nữa rồi”. Diệp Huyên trợn tròn hai mắt, dường như thẹn quá hoá giận: “Vớ vẩn, ta vẫn còn đánh được! Ông lại đây đi, chúng ta đánh đơn”. Thích Nguyên cười: “Diệp công tử nóng nảy thế sẽ ảnh hưởng không tốt tới tâm cảnh đâu”. Diệp Huyên nhìn chằm chằm Thích Nguyên như muốn dùng ánh mắt gi3t chết ông ta. Diệp Huyên càng như vậy, cường giả Thích tộc càng vui vẻ. Lúc này lại có máu trào ra từ khoé miệng Diệp Huyên, hắn vội vàng lau khô ngay. Thấy thế, các cường giả của Thích tộc đều không khỏi cười sung sướng. Dù sao cũng là dựa vào ngoại vật, không phải chính đạo.