Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 9044
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên cũng hoàn toàn cạn lời! Mẹ kiếp! Nói tiếng người nhưng lại không có ai nghe, phải nói nhảm mới được! Nghe thấy lời của Diệp Huyên, nét mặt của Thích Nguyên ở phía xa càng trở nên dữ tợn hơn: “Ngươi dám sỉ nhục ta!” Diệp Huyên thở dài: “Ta thật sự không muốn sỉ nhục ông, là vì ông quá ngu, khiến ta không chịu được! Thật đấy, ta cảm thấy Thiên Diệp còn thông minh hơn ông, Thiên Diệp chỉ là tự tin thái quá thôi, còn ông là ngu thật!” Thiên Diệp: “???” Thích Nguyên đang định phản bác thì Thích Như đột nhiên trầm giọng nói: “Tộc trưởng, đừng để hắn ta thao túng tâm lý!” Ông ta có thể nhìn ra, lúc này tâm lý của Thích Nguyên đã bị rối loạn, đây là một tình huống vô cùng nguy hiểm! Vì thời điểm như thế sẽ dễ đưa ra quyết định sai lầm! Không nên đưa ra bất cứ một quyết định nào trong lúc tức giận! Nghe thấy lời của Thích Như, Thích Nguyên chậm rãi nhắm mắt lại, một lát sau, ông ta dần lấy lại sự bình tĩnh. Không thể không nói, ông ta thật sự đã bị Diệp Huyên chọc giận! Tên kiếm tu này đúng là quá xem thường người khác! Thích Nguyên mở mắt ra, lúc này, tâm cảnh của ông ta đã bình thường trở lại. Diệp Huyên ở phía xa đột nhiên nói: “Thích Nguyên tộc trưởng, Tuế Nguyệt Thần Lôi gì đó khi nãy vẫn còn chứ? Dạy dỗ ta thêm đi!” Nghe vậy, khuôn mặt Thích Nguyên nhăn nhó, đôi mắt đỏ bừng, suýt chút nổi điên! Tuế Nguyệt Thần Lôi! Đây là thứ ông ta tu luyện được qua năm tháng! Mất tận mấy chục nghìn năm! Phải biết rằng, dù là ông ta cũng không dám tuỳ ý tiến vào dòng sông Tuế Nguyệt, vì nó thật sự quá đáng sợ, mà mỗi lần tiến vào đó tu luyện Tuế Nguyệt Thần Lôi, ông ta đều rất cẩn thận, sợ mắc phải sai lầm gì sẽ mất mạng ở bên trong! Mà qua mấy chục nghìn năm, cuối cùng ông ta cũng tu luyện được một tia thần lôi, ông ta lấy thần lôi làm nền tảng, lợi dụng ngoại lực khiến nó trở nên lớn mạnh hơn, có thể nói đây là một trong những lá bài tẩy của ông ta, dù là cường giả cùng đẳng cấp cũng khó mà đỡ được! Khi nãy, ông ta sử dụng Tuế Nguyệt Thần Lôi là muốn thẳng tay gi3t chết Diệp Huyên, nhưng ông ta không ngờ rằng nó lại bị Diệp Huyên hấp thu! Mấy chục nghìn năm vất vả lại đem dâng lên cho người khác! Nghĩ đến đây, Thích Nguyên lại cảm thấy đau lòng. Diệp Huyên đột nhiên cười nói: “Thích Nguyên tộc trưởng, ông làm sao thế? Không phải chỉ là một tia Tuế Nguyệt Thần Lôi thôi à? Sao ông nhỏ mọn vậy?” “A!” Thích Nguyên đột nhiên gào thét: “Diệp Huyên, dù người đứng sau lưng ngươi thật sự vô địch, thì hôm nay ta vẫn muốn giết ngươi!” Dứt lời, ông ta biến mất khỏi vị trí ban đầu! Ầm! Thời gian phía trước lập tức nổ tung, một hơi thở đáng sợ xuất hiện.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên cũng hoàn toàn cạn lời! Mẹ kiếp! Nói tiếng người nhưng lại không có ai nghe, phải nói nhảm mới được! Nghe thấy lời của Diệp Huyên, nét mặt của Thích Nguyên ở phía xa càng trở nên dữ tợn hơn: “Ngươi dám sỉ nhục ta!” Diệp Huyên thở dài: “Ta thật sự không muốn sỉ nhục ông, là vì ông quá ngu, khiến ta không chịu được! Thật đấy, ta cảm thấy Thiên Diệp còn thông minh hơn ông, Thiên Diệp chỉ là tự tin thái quá thôi, còn ông là ngu thật!” Thiên Diệp: “???” Thích Nguyên đang định phản bác thì Thích Như đột nhiên trầm giọng nói: “Tộc trưởng, đừng để hắn ta thao túng tâm lý!” Ông ta có thể nhìn ra, lúc này tâm lý của Thích Nguyên đã bị rối loạn, đây là một tình huống vô cùng nguy hiểm! Vì thời điểm như thế sẽ dễ đưa ra quyết định sai lầm! Không nên đưa ra bất cứ một quyết định nào trong lúc tức giận! Nghe thấy lời của Thích Như, Thích Nguyên chậm rãi nhắm mắt lại, một lát sau, ông ta dần lấy lại sự bình tĩnh. Không thể không nói, ông ta thật sự đã bị Diệp Huyên chọc giận! Tên kiếm tu này đúng là quá xem thường người khác! Thích Nguyên mở mắt ra, lúc này, tâm cảnh của ông ta đã bình thường trở lại. Diệp Huyên ở phía xa đột nhiên nói: “Thích Nguyên tộc trưởng, Tuế Nguyệt Thần Lôi gì đó khi nãy vẫn còn chứ? Dạy dỗ ta thêm đi!” Nghe vậy, khuôn mặt Thích Nguyên nhăn nhó, đôi mắt đỏ bừng, suýt chút nổi điên! Tuế Nguyệt Thần Lôi! Đây là thứ ông ta tu luyện được qua năm tháng! Mất tận mấy chục nghìn năm! Phải biết rằng, dù là ông ta cũng không dám tuỳ ý tiến vào dòng sông Tuế Nguyệt, vì nó thật sự quá đáng sợ, mà mỗi lần tiến vào đó tu luyện Tuế Nguyệt Thần Lôi, ông ta đều rất cẩn thận, sợ mắc phải sai lầm gì sẽ mất mạng ở bên trong! Mà qua mấy chục nghìn năm, cuối cùng ông ta cũng tu luyện được một tia thần lôi, ông ta lấy thần lôi làm nền tảng, lợi dụng ngoại lực khiến nó trở nên lớn mạnh hơn, có thể nói đây là một trong những lá bài tẩy của ông ta, dù là cường giả cùng đẳng cấp cũng khó mà đỡ được! Khi nãy, ông ta sử dụng Tuế Nguyệt Thần Lôi là muốn thẳng tay gi3t chết Diệp Huyên, nhưng ông ta không ngờ rằng nó lại bị Diệp Huyên hấp thu! Mấy chục nghìn năm vất vả lại đem dâng lên cho người khác! Nghĩ đến đây, Thích Nguyên lại cảm thấy đau lòng. Diệp Huyên đột nhiên cười nói: “Thích Nguyên tộc trưởng, ông làm sao thế? Không phải chỉ là một tia Tuế Nguyệt Thần Lôi thôi à? Sao ông nhỏ mọn vậy?” “A!” Thích Nguyên đột nhiên gào thét: “Diệp Huyên, dù người đứng sau lưng ngươi thật sự vô địch, thì hôm nay ta vẫn muốn giết ngươi!” Dứt lời, ông ta biến mất khỏi vị trí ban đầu! Ầm! Thời gian phía trước lập tức nổ tung, một hơi thở đáng sợ xuất hiện.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên cũng hoàn toàn cạn lời! Mẹ kiếp! Nói tiếng người nhưng lại không có ai nghe, phải nói nhảm mới được! Nghe thấy lời của Diệp Huyên, nét mặt của Thích Nguyên ở phía xa càng trở nên dữ tợn hơn: “Ngươi dám sỉ nhục ta!” Diệp Huyên thở dài: “Ta thật sự không muốn sỉ nhục ông, là vì ông quá ngu, khiến ta không chịu được! Thật đấy, ta cảm thấy Thiên Diệp còn thông minh hơn ông, Thiên Diệp chỉ là tự tin thái quá thôi, còn ông là ngu thật!” Thiên Diệp: “???” Thích Nguyên đang định phản bác thì Thích Như đột nhiên trầm giọng nói: “Tộc trưởng, đừng để hắn ta thao túng tâm lý!” Ông ta có thể nhìn ra, lúc này tâm lý của Thích Nguyên đã bị rối loạn, đây là một tình huống vô cùng nguy hiểm! Vì thời điểm như thế sẽ dễ đưa ra quyết định sai lầm! Không nên đưa ra bất cứ một quyết định nào trong lúc tức giận! Nghe thấy lời của Thích Như, Thích Nguyên chậm rãi nhắm mắt lại, một lát sau, ông ta dần lấy lại sự bình tĩnh. Không thể không nói, ông ta thật sự đã bị Diệp Huyên chọc giận! Tên kiếm tu này đúng là quá xem thường người khác! Thích Nguyên mở mắt ra, lúc này, tâm cảnh của ông ta đã bình thường trở lại. Diệp Huyên ở phía xa đột nhiên nói: “Thích Nguyên tộc trưởng, Tuế Nguyệt Thần Lôi gì đó khi nãy vẫn còn chứ? Dạy dỗ ta thêm đi!” Nghe vậy, khuôn mặt Thích Nguyên nhăn nhó, đôi mắt đỏ bừng, suýt chút nổi điên! Tuế Nguyệt Thần Lôi! Đây là thứ ông ta tu luyện được qua năm tháng! Mất tận mấy chục nghìn năm! Phải biết rằng, dù là ông ta cũng không dám tuỳ ý tiến vào dòng sông Tuế Nguyệt, vì nó thật sự quá đáng sợ, mà mỗi lần tiến vào đó tu luyện Tuế Nguyệt Thần Lôi, ông ta đều rất cẩn thận, sợ mắc phải sai lầm gì sẽ mất mạng ở bên trong! Mà qua mấy chục nghìn năm, cuối cùng ông ta cũng tu luyện được một tia thần lôi, ông ta lấy thần lôi làm nền tảng, lợi dụng ngoại lực khiến nó trở nên lớn mạnh hơn, có thể nói đây là một trong những lá bài tẩy của ông ta, dù là cường giả cùng đẳng cấp cũng khó mà đỡ được! Khi nãy, ông ta sử dụng Tuế Nguyệt Thần Lôi là muốn thẳng tay gi3t chết Diệp Huyên, nhưng ông ta không ngờ rằng nó lại bị Diệp Huyên hấp thu! Mấy chục nghìn năm vất vả lại đem dâng lên cho người khác! Nghĩ đến đây, Thích Nguyên lại cảm thấy đau lòng. Diệp Huyên đột nhiên cười nói: “Thích Nguyên tộc trưởng, ông làm sao thế? Không phải chỉ là một tia Tuế Nguyệt Thần Lôi thôi à? Sao ông nhỏ mọn vậy?” “A!” Thích Nguyên đột nhiên gào thét: “Diệp Huyên, dù người đứng sau lưng ngươi thật sự vô địch, thì hôm nay ta vẫn muốn giết ngươi!” Dứt lời, ông ta biến mất khỏi vị trí ban đầu! Ầm! Thời gian phía trước lập tức nổ tung, một hơi thở đáng sợ xuất hiện.