Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 9070

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Trong tinh không, khi thấy linh hồn của Đạo Lăng đang biến mất với tốc độ mắt thường có thể thấy được, Diệp Huyên liền ngẩn ra.  Hắn vội nói: "Thanh Nhi, bỏ đi! Đây là người phe mình!"  Ầm!  Bỗng, tia kiếm quang kia lao ra khỏi cơ thể Đạo Lăng rồi vọt thẳng lên trời, biến mất ở phần cuối tinh hà.  Đạo Lăng đứng tại chỗ vẫn có chút không thể tin được: "Diệp huynh... Kiếm vừa nãy..."  Diệp Huyên lạnh nhạt nói: "Như Tiểu Tháp nói đấy, đùa gì thì đùa, đừng có đùa với muội muội của ta!"  Đạo Lăng: "..."  Một lát sau, thân thể của Đạo Lăng đã khôi phục lại bình thường, nhưng vẫn còn rất suy yếu, cần phải chữa trị thêm.  Kế hoạch tấn công Thích tộc chỉ có thể tạm thời gác lại!  Diệp Huyên cũng có chút cạn lời!  Một lúc sau, Đạo Lăng trầm giọng nói: "Diệp huynh, mạo muội hỏi một câu, lệnh muội là cảnh giới gì vậy?"  Diệp Huyên đáp: "Không có cảnh giới!"  Đạo Lăng khẽ nhíu mày: "Không có cảnh giới?"  Diệp Huyên gật đầu: "Không có bất kỳ cảnh giới nào cả, muội ấy không tu cảnh giới!"  Đạo Lăng trầm giọng nói: "Không thể, tuyệt đối không thể!"  Diệp Huyên nói: "Vừa được nàng cho ăn một kiếm rồi đấy, huynh có cảm tưởng gì không?"  Đạo Lăng: "..."  Diệp Huyên thấp giọng thở dài: "Đạo Lăng huynh, đừng có hạn hẹp như vậy nữa! Thế giới rất lớn, cường giả rất nhiều, chúng ta đều rất nhỏ bé!"  Đạo Lăng im lặng.  Diệp Huyên đột nhiên nói: "Đạo Lăng huynh, vết thương ổn chưa?"  Đạo Lăng nhìn về phía Diệp Huyên: "Thật sự muốn tấn công Thích tộc à?"  Diệp Huyên cười ha ha: "Tất nhiên rồi! Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, nhưng Diệp Huyên ta thì thích có thù là báo ngay, trừ khi thật sự đánh không lại thôi!"  Đạo Lăng: "..."  Một lát sau, thương thế của Đạo Lăng đã khôi phục.  Hai người khởi hành đến Thích tộc!  Dọc đường đi, tâm trạng của Đạo Lăng rất nặng nề.  Không thể không nói, chiêu kiếm vừa nãy khiến y phải ngơ ngác.  Y chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân lại có ngày suýt bị người ta giết chỉ trong một chiêu.  Phải biết rằng hiện tại y là Tuế Nguyệt Cảnh, là một trong những cường giả đỉnh cao của thế gian này đấy!  Nhưng y lại suýt nữa bị gi3t chết mà không phản kháng lại được gì!  Thật sự quá sức tưởng tượng!  ...  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Trong tinh không, khi thấy linh hồn của Đạo Lăng đang biến mất với tốc độ mắt thường có thể thấy được, Diệp Huyên liền ngẩn ra.  Hắn vội nói: "Thanh Nhi, bỏ đi! Đây là người phe mình!"  Ầm!  Bỗng, tia kiếm quang kia lao ra khỏi cơ thể Đạo Lăng rồi vọt thẳng lên trời, biến mất ở phần cuối tinh hà.  Đạo Lăng đứng tại chỗ vẫn có chút không thể tin được: "Diệp huynh... Kiếm vừa nãy..."  Diệp Huyên lạnh nhạt nói: "Như Tiểu Tháp nói đấy, đùa gì thì đùa, đừng có đùa với muội muội của ta!"  Đạo Lăng: "..."  Một lát sau, thân thể của Đạo Lăng đã khôi phục lại bình thường, nhưng vẫn còn rất suy yếu, cần phải chữa trị thêm.  Kế hoạch tấn công Thích tộc chỉ có thể tạm thời gác lại!  Diệp Huyên cũng có chút cạn lời!  Một lúc sau, Đạo Lăng trầm giọng nói: "Diệp huynh, mạo muội hỏi một câu, lệnh muội là cảnh giới gì vậy?"  Diệp Huyên đáp: "Không có cảnh giới!"  Đạo Lăng khẽ nhíu mày: "Không có cảnh giới?"  Diệp Huyên gật đầu: "Không có bất kỳ cảnh giới nào cả, muội ấy không tu cảnh giới!"  Đạo Lăng trầm giọng nói: "Không thể, tuyệt đối không thể!"  Diệp Huyên nói: "Vừa được nàng cho ăn một kiếm rồi đấy, huynh có cảm tưởng gì không?"  Đạo Lăng: "..."  Diệp Huyên thấp giọng thở dài: "Đạo Lăng huynh, đừng có hạn hẹp như vậy nữa! Thế giới rất lớn, cường giả rất nhiều, chúng ta đều rất nhỏ bé!"  Đạo Lăng im lặng.  Diệp Huyên đột nhiên nói: "Đạo Lăng huynh, vết thương ổn chưa?"  Đạo Lăng nhìn về phía Diệp Huyên: "Thật sự muốn tấn công Thích tộc à?"  Diệp Huyên cười ha ha: "Tất nhiên rồi! Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, nhưng Diệp Huyên ta thì thích có thù là báo ngay, trừ khi thật sự đánh không lại thôi!"  Đạo Lăng: "..."  Một lát sau, thương thế của Đạo Lăng đã khôi phục.  Hai người khởi hành đến Thích tộc!  Dọc đường đi, tâm trạng của Đạo Lăng rất nặng nề.  Không thể không nói, chiêu kiếm vừa nãy khiến y phải ngơ ngác.  Y chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân lại có ngày suýt bị người ta giết chỉ trong một chiêu.  Phải biết rằng hiện tại y là Tuế Nguyệt Cảnh, là một trong những cường giả đỉnh cao của thế gian này đấy!  Nhưng y lại suýt nữa bị gi3t chết mà không phản kháng lại được gì!  Thật sự quá sức tưởng tượng!  ...  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Trong tinh không, khi thấy linh hồn của Đạo Lăng đang biến mất với tốc độ mắt thường có thể thấy được, Diệp Huyên liền ngẩn ra.  Hắn vội nói: "Thanh Nhi, bỏ đi! Đây là người phe mình!"  Ầm!  Bỗng, tia kiếm quang kia lao ra khỏi cơ thể Đạo Lăng rồi vọt thẳng lên trời, biến mất ở phần cuối tinh hà.  Đạo Lăng đứng tại chỗ vẫn có chút không thể tin được: "Diệp huynh... Kiếm vừa nãy..."  Diệp Huyên lạnh nhạt nói: "Như Tiểu Tháp nói đấy, đùa gì thì đùa, đừng có đùa với muội muội của ta!"  Đạo Lăng: "..."  Một lát sau, thân thể của Đạo Lăng đã khôi phục lại bình thường, nhưng vẫn còn rất suy yếu, cần phải chữa trị thêm.  Kế hoạch tấn công Thích tộc chỉ có thể tạm thời gác lại!  Diệp Huyên cũng có chút cạn lời!  Một lúc sau, Đạo Lăng trầm giọng nói: "Diệp huynh, mạo muội hỏi một câu, lệnh muội là cảnh giới gì vậy?"  Diệp Huyên đáp: "Không có cảnh giới!"  Đạo Lăng khẽ nhíu mày: "Không có cảnh giới?"  Diệp Huyên gật đầu: "Không có bất kỳ cảnh giới nào cả, muội ấy không tu cảnh giới!"  Đạo Lăng trầm giọng nói: "Không thể, tuyệt đối không thể!"  Diệp Huyên nói: "Vừa được nàng cho ăn một kiếm rồi đấy, huynh có cảm tưởng gì không?"  Đạo Lăng: "..."  Diệp Huyên thấp giọng thở dài: "Đạo Lăng huynh, đừng có hạn hẹp như vậy nữa! Thế giới rất lớn, cường giả rất nhiều, chúng ta đều rất nhỏ bé!"  Đạo Lăng im lặng.  Diệp Huyên đột nhiên nói: "Đạo Lăng huynh, vết thương ổn chưa?"  Đạo Lăng nhìn về phía Diệp Huyên: "Thật sự muốn tấn công Thích tộc à?"  Diệp Huyên cười ha ha: "Tất nhiên rồi! Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, nhưng Diệp Huyên ta thì thích có thù là báo ngay, trừ khi thật sự đánh không lại thôi!"  Đạo Lăng: "..."  Một lát sau, thương thế của Đạo Lăng đã khôi phục.  Hai người khởi hành đến Thích tộc!  Dọc đường đi, tâm trạng của Đạo Lăng rất nặng nề.  Không thể không nói, chiêu kiếm vừa nãy khiến y phải ngơ ngác.  Y chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân lại có ngày suýt bị người ta giết chỉ trong một chiêu.  Phải biết rằng hiện tại y là Tuế Nguyệt Cảnh, là một trong những cường giả đỉnh cao của thế gian này đấy!  Nhưng y lại suýt nữa bị gi3t chết mà không phản kháng lại được gì!  Thật sự quá sức tưởng tượng!  ...  

Chương 9070