Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 9079
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Quân Tà còn đang định nói gì đó thì ông lão đeo mặt nạ đã rời đi! Lời cần truyền cũng đã truyền xong, nhiều lời thêm chỉ vô ích, cứ để Quân Tà tự lựa chọn đường đi của bản thân vậy. Quân Tà đứng yên tại chỗ không nói gì. Cổ lão trầm giọng nói: "Vị Các chủ kia có ý gì?" Quân Tà nhìn hai người Diệp Huyên ở phía xa, không biết đang suy nghĩ điều chi. ... Nơi nào đó trong tinh không, Tần Quan đang bước đi chợt dừng chân lại. Nàng ta mở to mắt: "Làm gì vậy?" Xung quanh nàng ta chỉ có tinh không vô tận, chẳng có gì cả! Tần Quan cười bảo: "Ta phát hiện ra ngươi rồi!" Vẫn không có lời hồi đáp nào. Tần Quan khẽ mỉm cười: "Đừng có như vậy, nếu có chuyện gì thì nói đi". Một lúc sau, một giọng nói mịt mờ bỗng vang lên: "Người phụ nữ kia, ngươi nhúng tay vào nhiều chuyện quá!" Giọng nói không giống như đến từ một nơi cố định nào cả, nó như thể truyền đến từ trong dòng thời gian thoi đưa. Tần Quan cười nói: "Kiếp Chủ, ta cho ngươi một lời khuyên nhé?" "Không cần!" Tần Quan nhún vai một cái, không nói gì nữa. Giọng nói kia lại vang lên: "Thứ khác loài như ngươi đừng lo chuyện bao đồng nữa, ta sẽ khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!" Tần Quan cau mày: "Ngươi đang uy hiếp ta đấy à?" "Đúng vậy!" Tần Quan có chút tức giận, nàng ta mở túi lấy ra một món đồ, nhưng đúng lúc này, tinh vực trong phạm vi mấy chục triệu dặm bỗng bốc cháy! Vũ trụ tịch diệt! Mà lúc này, dưới chân Tần Quan đột nhiên xuất hiện một vòng thái cực. Vũ trụ xung quanh đã bị xóa đi, nhưng Tần Quan lại chẳng hề hấn gì, vòng thái cực này đã ngăn cản lại tất cả ngoại lực. Chợt, tinh không trên đỉnh đầu Tần Quan nứt ra, tiếp đó, một luồng thần lôi chín màu bắn thẳng xuống, khoảnh khắc khi thần lôi chín màu này xuất hiện, một luồng uy thế kinh khủng chợt ập xuống, luồng áp lực này mạnh đến mức khiến các sinh linh tồn tại cách mấy nghìn tinh vực ở bên ngoài cũng cảm nhận được. Lúc này đây, vô số cường giả trong vũ trụ đều thấy kinh hãi, bọn họ đua nhau ngẩng đầu nhìn về phía trời sao xa xôi. Uy thế gì vậy? Ai nấy đều thấy khiếp sợ.
Quân Tà còn đang định nói gì đó thì ông lão đeo mặt nạ đã rời đi!
Lời cần truyền cũng đã truyền xong, nhiều lời thêm chỉ vô ích, cứ để Quân Tà tự lựa chọn đường đi của bản thân vậy.
Quân Tà đứng yên tại chỗ không nói gì.
Cổ lão trầm giọng nói: "Vị Các chủ kia có ý gì?"
Quân Tà nhìn hai người Diệp Huyên ở phía xa, không biết đang suy nghĩ điều chi.
...
Nơi nào đó trong tinh không, Tần Quan đang bước đi chợt dừng chân lại.
Nàng ta mở to mắt: "Làm gì vậy?"
Xung quanh nàng ta chỉ có tinh không vô tận, chẳng có gì cả!
Tần Quan cười bảo: "Ta phát hiện ra ngươi rồi!"
Vẫn không có lời hồi đáp nào.
Tần Quan khẽ mỉm cười: "Đừng có như vậy, nếu có chuyện gì thì nói đi".
Một lúc sau, một giọng nói mịt mờ bỗng vang lên: "Người phụ nữ kia, ngươi nhúng tay vào nhiều chuyện quá!"
Giọng nói không giống như đến từ một nơi cố định nào cả, nó như thể truyền đến từ trong dòng thời gian thoi đưa.
Tần Quan cười nói: "Kiếp Chủ, ta cho ngươi một lời khuyên nhé?"
"Không cần!"
Tần Quan nhún vai một cái, không nói gì nữa.
Giọng nói kia lại vang lên: "Thứ khác loài như ngươi đừng lo chuyện bao đồng nữa, ta sẽ khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!"
Tần Quan cau mày: "Ngươi đang uy hiếp ta đấy à?"
"Đúng vậy!"
Tần Quan có chút tức giận, nàng ta mở túi lấy ra một món đồ, nhưng đúng lúc này, tinh vực trong phạm vi mấy chục triệu dặm bỗng bốc cháy!
Vũ trụ tịch diệt!
Mà lúc này, dưới chân Tần Quan đột nhiên xuất hiện một vòng thái cực.
Vũ trụ xung quanh đã bị xóa đi, nhưng Tần Quan lại chẳng hề hấn gì, vòng thái cực này đã ngăn cản lại tất cả ngoại lực.
Chợt, tinh không trên đỉnh đầu Tần Quan nứt ra, tiếp đó, một luồng thần lôi chín màu bắn thẳng xuống, khoảnh khắc khi thần lôi chín màu này xuất hiện, một luồng uy thế kinh khủng chợt ập xuống, luồng áp lực này mạnh đến mức khiến các sinh linh tồn tại cách mấy nghìn tinh vực ở bên ngoài cũng cảm nhận được.
Lúc này đây, vô số cường giả trong vũ trụ đều thấy kinh hãi, bọn họ đua nhau ngẩng đầu nhìn về phía trời sao xa xôi.
Uy thế gì vậy?
Ai nấy đều thấy khiếp sợ.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Quân Tà còn đang định nói gì đó thì ông lão đeo mặt nạ đã rời đi! Lời cần truyền cũng đã truyền xong, nhiều lời thêm chỉ vô ích, cứ để Quân Tà tự lựa chọn đường đi của bản thân vậy. Quân Tà đứng yên tại chỗ không nói gì. Cổ lão trầm giọng nói: "Vị Các chủ kia có ý gì?" Quân Tà nhìn hai người Diệp Huyên ở phía xa, không biết đang suy nghĩ điều chi. ... Nơi nào đó trong tinh không, Tần Quan đang bước đi chợt dừng chân lại. Nàng ta mở to mắt: "Làm gì vậy?" Xung quanh nàng ta chỉ có tinh không vô tận, chẳng có gì cả! Tần Quan cười bảo: "Ta phát hiện ra ngươi rồi!" Vẫn không có lời hồi đáp nào. Tần Quan khẽ mỉm cười: "Đừng có như vậy, nếu có chuyện gì thì nói đi". Một lúc sau, một giọng nói mịt mờ bỗng vang lên: "Người phụ nữ kia, ngươi nhúng tay vào nhiều chuyện quá!" Giọng nói không giống như đến từ một nơi cố định nào cả, nó như thể truyền đến từ trong dòng thời gian thoi đưa. Tần Quan cười nói: "Kiếp Chủ, ta cho ngươi một lời khuyên nhé?" "Không cần!" Tần Quan nhún vai một cái, không nói gì nữa. Giọng nói kia lại vang lên: "Thứ khác loài như ngươi đừng lo chuyện bao đồng nữa, ta sẽ khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!" Tần Quan cau mày: "Ngươi đang uy hiếp ta đấy à?" "Đúng vậy!" Tần Quan có chút tức giận, nàng ta mở túi lấy ra một món đồ, nhưng đúng lúc này, tinh vực trong phạm vi mấy chục triệu dặm bỗng bốc cháy! Vũ trụ tịch diệt! Mà lúc này, dưới chân Tần Quan đột nhiên xuất hiện một vòng thái cực. Vũ trụ xung quanh đã bị xóa đi, nhưng Tần Quan lại chẳng hề hấn gì, vòng thái cực này đã ngăn cản lại tất cả ngoại lực. Chợt, tinh không trên đỉnh đầu Tần Quan nứt ra, tiếp đó, một luồng thần lôi chín màu bắn thẳng xuống, khoảnh khắc khi thần lôi chín màu này xuất hiện, một luồng uy thế kinh khủng chợt ập xuống, luồng áp lực này mạnh đến mức khiến các sinh linh tồn tại cách mấy nghìn tinh vực ở bên ngoài cũng cảm nhận được. Lúc này đây, vô số cường giả trong vũ trụ đều thấy kinh hãi, bọn họ đua nhau ngẩng đầu nhìn về phía trời sao xa xôi. Uy thế gì vậy? Ai nấy đều thấy khiếp sợ.