Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 9094
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên kể rõ lại chuyện vừa phát sinh. Tần Quan nghe xong, chân mày khẽ cau lại: “Bên trong dòng sông Tuế Nguyệt?" Diệp Huyên gật đầu. Tần Quan nghĩ ngợi một hồi rồi nói: “Hẳn là hành giả Tuế Nguyệt”. Diệp Huyên cau mày: “Hành giả Tuế Nguyệt?" Tần Quan gật đầu: “Những người tu hành từ thời cổ xưa, chuyên đi lại trong tuế nguyệt. Họ tuy không phải Tuế Nguyệt Cảnh nhưng đã nắm giữ được Tuế Nguyệt Chi Lực, thuộc về một trong những người tu hành đầu tiên. Họ cũng không chú trọng cảnh giới mà chỉ đặc biệt nghiên cứu dòng sông Tuế Nguyệt. Phàm là người vượt được sang bờ bên kia sẽ được gọi là Tuế Nguyệt Tiên”. Nàng ta nhìn Diệp Huyên: “Ngươi có biết người nọ trông ra sao không?" Diệp Huyên gật đầu rồi vung tay lên, để hình ảnh người đàn ông kia xuất hiện. Tần Quan nhìn ông ta một cái: “Đợi ta một chút”. Nàng ta quay sang cô gái cầm lưỡi hái và ông lão kia: “Ta có chút việc phải làm, các người đợi ta một chút được chứ?" Cô gái mỉm cười: “Tần Quan Các chủ cần giúp đỡ không? Ta có thể hỗ trợ đánh nhau, miễn phí”. Tần Quan nghĩ ngợi một hồi, nói: “Được”. Nàng ta vươn tay, gọi một chiếc nhẫn chứa đồ xuất hiện trước mặt cô gái kia, bên trong là chừng ba trăm nghìn Trụ Mạch. Ba trăm nghìn! Trụ Mạch! Cô gái kia khẽ nheo mắt, vội thu nhẫn vào: “Đa tạ Các chủ”. Ông lão ngồi cạnh chợt vỗ bàn: “Thật là xấc xược! Lại dám ức hiệp bạn bè của Tần các chủ! Các chủ, ta cũng sẽ giúp cô miễn phí, cũng sẵn sàng chiến đấu vì cô đến hơi thở cuối cùng!" Tần Quan mỉm cười: “Cảm ơn”. Nàng ta đẩy chiếc nhẫn thứ hai đến cho ông ta. Cũng là ba trăm nghìn Trụ Mạch. Ông lão kích động thu vào. Cường giả như họ cần Trụ Mạch như người thường cần không khí để thở vậy, tuyệt đối không thể thiếu được. Nhưng muốn tìm được Trụ Mạch lại quá khó khăn. Mỗi một cái hình thành đại diện cho một vũ trụ, vì vậy để có được nó, bọn họ phải không ngừng bôn ba... Tần Quan nói: “Chúng ta đi thôi”. Ba người biến mất tại chỗ, xuất hiện lại trước mặt Diệp Huyên và Đạo Lăng.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên kể rõ lại chuyện vừa phát sinh. Tần Quan nghe xong, chân mày khẽ cau lại: “Bên trong dòng sông Tuế Nguyệt?" Diệp Huyên gật đầu. Tần Quan nghĩ ngợi một hồi rồi nói: “Hẳn là hành giả Tuế Nguyệt”. Diệp Huyên cau mày: “Hành giả Tuế Nguyệt?" Tần Quan gật đầu: “Những người tu hành từ thời cổ xưa, chuyên đi lại trong tuế nguyệt. Họ tuy không phải Tuế Nguyệt Cảnh nhưng đã nắm giữ được Tuế Nguyệt Chi Lực, thuộc về một trong những người tu hành đầu tiên. Họ cũng không chú trọng cảnh giới mà chỉ đặc biệt nghiên cứu dòng sông Tuế Nguyệt. Phàm là người vượt được sang bờ bên kia sẽ được gọi là Tuế Nguyệt Tiên”. Nàng ta nhìn Diệp Huyên: “Ngươi có biết người nọ trông ra sao không?" Diệp Huyên gật đầu rồi vung tay lên, để hình ảnh người đàn ông kia xuất hiện. Tần Quan nhìn ông ta một cái: “Đợi ta một chút”. Nàng ta quay sang cô gái cầm lưỡi hái và ông lão kia: “Ta có chút việc phải làm, các người đợi ta một chút được chứ?" Cô gái mỉm cười: “Tần Quan Các chủ cần giúp đỡ không? Ta có thể hỗ trợ đánh nhau, miễn phí”. Tần Quan nghĩ ngợi một hồi, nói: “Được”. Nàng ta vươn tay, gọi một chiếc nhẫn chứa đồ xuất hiện trước mặt cô gái kia, bên trong là chừng ba trăm nghìn Trụ Mạch. Ba trăm nghìn! Trụ Mạch! Cô gái kia khẽ nheo mắt, vội thu nhẫn vào: “Đa tạ Các chủ”. Ông lão ngồi cạnh chợt vỗ bàn: “Thật là xấc xược! Lại dám ức hiệp bạn bè của Tần các chủ! Các chủ, ta cũng sẽ giúp cô miễn phí, cũng sẵn sàng chiến đấu vì cô đến hơi thở cuối cùng!" Tần Quan mỉm cười: “Cảm ơn”. Nàng ta đẩy chiếc nhẫn thứ hai đến cho ông ta. Cũng là ba trăm nghìn Trụ Mạch. Ông lão kích động thu vào. Cường giả như họ cần Trụ Mạch như người thường cần không khí để thở vậy, tuyệt đối không thể thiếu được. Nhưng muốn tìm được Trụ Mạch lại quá khó khăn. Mỗi một cái hình thành đại diện cho một vũ trụ, vì vậy để có được nó, bọn họ phải không ngừng bôn ba... Tần Quan nói: “Chúng ta đi thôi”. Ba người biến mất tại chỗ, xuất hiện lại trước mặt Diệp Huyên và Đạo Lăng.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên kể rõ lại chuyện vừa phát sinh. Tần Quan nghe xong, chân mày khẽ cau lại: “Bên trong dòng sông Tuế Nguyệt?" Diệp Huyên gật đầu. Tần Quan nghĩ ngợi một hồi rồi nói: “Hẳn là hành giả Tuế Nguyệt”. Diệp Huyên cau mày: “Hành giả Tuế Nguyệt?" Tần Quan gật đầu: “Những người tu hành từ thời cổ xưa, chuyên đi lại trong tuế nguyệt. Họ tuy không phải Tuế Nguyệt Cảnh nhưng đã nắm giữ được Tuế Nguyệt Chi Lực, thuộc về một trong những người tu hành đầu tiên. Họ cũng không chú trọng cảnh giới mà chỉ đặc biệt nghiên cứu dòng sông Tuế Nguyệt. Phàm là người vượt được sang bờ bên kia sẽ được gọi là Tuế Nguyệt Tiên”. Nàng ta nhìn Diệp Huyên: “Ngươi có biết người nọ trông ra sao không?" Diệp Huyên gật đầu rồi vung tay lên, để hình ảnh người đàn ông kia xuất hiện. Tần Quan nhìn ông ta một cái: “Đợi ta một chút”. Nàng ta quay sang cô gái cầm lưỡi hái và ông lão kia: “Ta có chút việc phải làm, các người đợi ta một chút được chứ?" Cô gái mỉm cười: “Tần Quan Các chủ cần giúp đỡ không? Ta có thể hỗ trợ đánh nhau, miễn phí”. Tần Quan nghĩ ngợi một hồi, nói: “Được”. Nàng ta vươn tay, gọi một chiếc nhẫn chứa đồ xuất hiện trước mặt cô gái kia, bên trong là chừng ba trăm nghìn Trụ Mạch. Ba trăm nghìn! Trụ Mạch! Cô gái kia khẽ nheo mắt, vội thu nhẫn vào: “Đa tạ Các chủ”. Ông lão ngồi cạnh chợt vỗ bàn: “Thật là xấc xược! Lại dám ức hiệp bạn bè của Tần các chủ! Các chủ, ta cũng sẽ giúp cô miễn phí, cũng sẵn sàng chiến đấu vì cô đến hơi thở cuối cùng!" Tần Quan mỉm cười: “Cảm ơn”. Nàng ta đẩy chiếc nhẫn thứ hai đến cho ông ta. Cũng là ba trăm nghìn Trụ Mạch. Ông lão kích động thu vào. Cường giả như họ cần Trụ Mạch như người thường cần không khí để thở vậy, tuyệt đối không thể thiếu được. Nhưng muốn tìm được Trụ Mạch lại quá khó khăn. Mỗi một cái hình thành đại diện cho một vũ trụ, vì vậy để có được nó, bọn họ phải không ngừng bôn ba... Tần Quan nói: “Chúng ta đi thôi”. Ba người biến mất tại chỗ, xuất hiện lại trước mặt Diệp Huyên và Đạo Lăng.