Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 9097
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lão dù gì cũng là hành giả Tuế Nguyệt cơ mà! Nhưng khi đứng trước chiêu thức kia lại không hề có khả năng chống cự. Quá mức kinh khủng! Tần Quan chợt vươn tay, để một chiếc nhẫn chứa đồ bay đến trước mặt lão già. Lão ta nhìn nó rồi sửng sốt. Bên trong chứa gần mười nghìn Trụ Mạch! Lão già nhìn Tần Quan: “Đây là...” Diệp Huyên trợn mắt: “Giúp chúng ta tìm tên đó, thêm một trăm nghìn”. Lão già run rẩy hỏi lại: “Thật không?" Tần Quan gật đầu: “Thật”. Lão già vội vã nói: “Để lão phu dẫn các vị đi!" Lão vội thu nhẫn vào rồi đưa cả nhóm đi về phía Tuế Nguyệt Thành. Diệp Huyên và Đạo Lăng lẳng lặng nhìn nhau. Lại một người chả có chút nguyên tắc gì. Ban nãy còn bị đánh vỡ thân xác, bây giờ đã cúi đầu, chẳng có nguyên tắc gì cả. Trên đường đi, Diệp Huyên hỏi: “Tần Quan, người kia nói ông ta là người của quá khứ... Nhưng vì sao lại có thể lấy đồ của ta?" Tần Quan cười: “Vì bản thể ông ta đó còn ở nơi này, bằng không sẽ không làm được”. Diệp Huyên nghe vậy thì gật gù: “Ta hiểu rồi”. Mọi người nhanh chóng đi đến Tuế Nguyệt Thành. Vừa đặt chân vào, lão già đã kêu lên: “Bạch Thánh! Có người tìm!" Sau một hồi im lặng trôi qua, một người đàn ông trung niên bước ra từ trong thành. Diệp Huyên nhìn sang, lập tức nhận ra đây chính là người đã lấy kiếm của hắn. Ông ta mỉm cười hỏi thăm: “Chư vị tìm ta có việc gì sao?" Tần Quan cười: “Ngươi chính là người lấy đồ của bạn ta?" Bạch Thánh cau mày: “Cô nương nói gì vậy? Ta nghe không hiểu”. Tần Quan nhìn ông ta: “Ngươi trả đồ rồi nói xin lỗi, ta sẽ không đánh ngươi”. Bạch Thánh nheo mắt: “Ngươi dám uy hiếp ta à con đàn bà kia?" Lão già kia e dè nói: “Bạch Thánh, ăn nói cẩn thận”. Bạch Thánh cong môi khinh miệt: “Cẩn thận? Cũng phải xem ả là ai”. Tần Quan gật đầu rồi rút súng, bóp cò.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lão dù gì cũng là hành giả Tuế Nguyệt cơ mà! Nhưng khi đứng trước chiêu thức kia lại không hề có khả năng chống cự. Quá mức kinh khủng! Tần Quan chợt vươn tay, để một chiếc nhẫn chứa đồ bay đến trước mặt lão già. Lão ta nhìn nó rồi sửng sốt. Bên trong chứa gần mười nghìn Trụ Mạch! Lão già nhìn Tần Quan: “Đây là...” Diệp Huyên trợn mắt: “Giúp chúng ta tìm tên đó, thêm một trăm nghìn”. Lão già run rẩy hỏi lại: “Thật không?" Tần Quan gật đầu: “Thật”. Lão già vội vã nói: “Để lão phu dẫn các vị đi!" Lão vội thu nhẫn vào rồi đưa cả nhóm đi về phía Tuế Nguyệt Thành. Diệp Huyên và Đạo Lăng lẳng lặng nhìn nhau. Lại một người chả có chút nguyên tắc gì. Ban nãy còn bị đánh vỡ thân xác, bây giờ đã cúi đầu, chẳng có nguyên tắc gì cả. Trên đường đi, Diệp Huyên hỏi: “Tần Quan, người kia nói ông ta là người của quá khứ... Nhưng vì sao lại có thể lấy đồ của ta?" Tần Quan cười: “Vì bản thể ông ta đó còn ở nơi này, bằng không sẽ không làm được”. Diệp Huyên nghe vậy thì gật gù: “Ta hiểu rồi”. Mọi người nhanh chóng đi đến Tuế Nguyệt Thành. Vừa đặt chân vào, lão già đã kêu lên: “Bạch Thánh! Có người tìm!" Sau một hồi im lặng trôi qua, một người đàn ông trung niên bước ra từ trong thành. Diệp Huyên nhìn sang, lập tức nhận ra đây chính là người đã lấy kiếm của hắn. Ông ta mỉm cười hỏi thăm: “Chư vị tìm ta có việc gì sao?" Tần Quan cười: “Ngươi chính là người lấy đồ của bạn ta?" Bạch Thánh cau mày: “Cô nương nói gì vậy? Ta nghe không hiểu”. Tần Quan nhìn ông ta: “Ngươi trả đồ rồi nói xin lỗi, ta sẽ không đánh ngươi”. Bạch Thánh nheo mắt: “Ngươi dám uy hiếp ta à con đàn bà kia?" Lão già kia e dè nói: “Bạch Thánh, ăn nói cẩn thận”. Bạch Thánh cong môi khinh miệt: “Cẩn thận? Cũng phải xem ả là ai”. Tần Quan gật đầu rồi rút súng, bóp cò.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lão dù gì cũng là hành giả Tuế Nguyệt cơ mà! Nhưng khi đứng trước chiêu thức kia lại không hề có khả năng chống cự. Quá mức kinh khủng! Tần Quan chợt vươn tay, để một chiếc nhẫn chứa đồ bay đến trước mặt lão già. Lão ta nhìn nó rồi sửng sốt. Bên trong chứa gần mười nghìn Trụ Mạch! Lão già nhìn Tần Quan: “Đây là...” Diệp Huyên trợn mắt: “Giúp chúng ta tìm tên đó, thêm một trăm nghìn”. Lão già run rẩy hỏi lại: “Thật không?" Tần Quan gật đầu: “Thật”. Lão già vội vã nói: “Để lão phu dẫn các vị đi!" Lão vội thu nhẫn vào rồi đưa cả nhóm đi về phía Tuế Nguyệt Thành. Diệp Huyên và Đạo Lăng lẳng lặng nhìn nhau. Lại một người chả có chút nguyên tắc gì. Ban nãy còn bị đánh vỡ thân xác, bây giờ đã cúi đầu, chẳng có nguyên tắc gì cả. Trên đường đi, Diệp Huyên hỏi: “Tần Quan, người kia nói ông ta là người của quá khứ... Nhưng vì sao lại có thể lấy đồ của ta?" Tần Quan cười: “Vì bản thể ông ta đó còn ở nơi này, bằng không sẽ không làm được”. Diệp Huyên nghe vậy thì gật gù: “Ta hiểu rồi”. Mọi người nhanh chóng đi đến Tuế Nguyệt Thành. Vừa đặt chân vào, lão già đã kêu lên: “Bạch Thánh! Có người tìm!" Sau một hồi im lặng trôi qua, một người đàn ông trung niên bước ra từ trong thành. Diệp Huyên nhìn sang, lập tức nhận ra đây chính là người đã lấy kiếm của hắn. Ông ta mỉm cười hỏi thăm: “Chư vị tìm ta có việc gì sao?" Tần Quan cười: “Ngươi chính là người lấy đồ của bạn ta?" Bạch Thánh cau mày: “Cô nương nói gì vậy? Ta nghe không hiểu”. Tần Quan nhìn ông ta: “Ngươi trả đồ rồi nói xin lỗi, ta sẽ không đánh ngươi”. Bạch Thánh nheo mắt: “Ngươi dám uy hiếp ta à con đàn bà kia?" Lão già kia e dè nói: “Bạch Thánh, ăn nói cẩn thận”. Bạch Thánh cong môi khinh miệt: “Cẩn thận? Cũng phải xem ả là ai”. Tần Quan gật đầu rồi rút súng, bóp cò.