Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 9114

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Vô địch cũng còn là khiêm tốn?  Diệp Huyên lắc đầu cười.  Thanh Nhi không nói gì nữa, biến mất hoàn toàn.  Diệp Huyên im lặng.  Tiểu Tháp không còn.  Kiếm Thanh Huyên cũng không còn.  Bây giờ hắn không còn bất kỳ ngoại vật nào nữa.  Cổ Xuyên chợt lên tiếng: “Thiếu chủ, cậu còn dặn dò gì khác nữa không?”  Diệp Huyên khẽ cười: “Nói với mẫu thân ta là ta rất nhớ bà ấy, khi nào giải quyết xong chuyện ở đây, ta sẽ đi gặp bà ấy”.  Cổ Xuyên cười đáp: “Được!”  Nói rồi ông ta xoè tay, một chiếc nhẫn chứa đồ chậm rãi bay tới trước mặt Diệp Huyên.  Diệp Huyên chớp mắt: “Gì đây?”  Cổ Xuyên mỉm cười đáp: “Một triệu Trụ Mạch”.  Diệp Huyên và Đạo Lăng sững sờ.  Cổ Xuyên cười nhẹ: “Chủ nhân nói bà ấy không thể can thiệp vào trận chiến tranh Đại đạo nhưng mẫu thân cho nhi tử chút tiền lẻ là điều rất bình thường phải không?”  Diệp Huyên vội nói: “Ừ bình thường!”  Đạo Lăng ở bên cạnh cũng nói: “Vô cùng bình thường!”  Cổ Xuyên cười rồi bảo: “Vậy Thiếu chủ bảo trọng nhé”.  Nói xong ông ta quay người biến mất ở cuối trời.  Diệp Huyên mở lòng bàn tay, một chiếc nhẫn chứa đồ bay tới trước mặt Đạo Lăng, trong nhẫn chứa đồ có tổng cộng ba trăm nghìn Trụ Mạch.  Đạo Lăng thảng thốt: “Diệp huynh… huynh làm thế này là có ý gì?”  Diệp Huyên vỗ vai Đạo Lăng: “Cùng nhau tu luyện”.  Đạo Lăng im lặng một lúc mới nói: “Ta cũng là người tham gia trận chiến tranh giành khí vận Đại đạo, sau này có thể chúng ta sẽ là kẻ thù”.  Diệp Huyên cười bảo: “Trước đó chúng ta loại bỏ những người tham gia khác đã, được không?”  Đạo Lăng cười lớn: “Được!”  Diệp Huyên chợt đi đi lại lại, như đang suy nghĩ điều gì.  Đạo Lăng khẽ cau mày: “Diệp huynh sao thế?”  Vẻ mặt Diệp Huyên khá nặng nề: “Bây giờ chúng ta có hai vấn đề, thứ nhất là ta không có Tiểu Tháp, cũng có nghĩa là chúng ta không thể tu luyện như gian lận được nữa. Thứ hai, trực giác nói cho ta biết, những người tham gia vào trận chiến khí vận Đại đạo ngoài hai chúng ta và Thích Thiên ra chắc chắn còn có ngươi khác. Mà bây giờ chúng ta không biết gì về đối phương, nhưng có thể đối phương lại biết chúng ta”.  Không có kiếm Thanh Huyên, không có Tiểu Tháp, bây giờ phải động não nhiều hơn.  Hơn nữa vừa rồi hắn còn nói với Thanh Nhi bảo nàng không trấn áp bút Đại đạo nữa, cũng có nghĩa là thử thách mài giũa hắn chắc chắn sắp bắt đầu rồi.  Mà khi gặp khó khăn, hắn cũng không thể đi tìm Thanh Nhi được đúng không?  Nếu không sẽ quá mất mặt! 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Vô địch cũng còn là khiêm tốn?  Diệp Huyên lắc đầu cười.  Thanh Nhi không nói gì nữa, biến mất hoàn toàn.  Diệp Huyên im lặng.  Tiểu Tháp không còn.  Kiếm Thanh Huyên cũng không còn.  Bây giờ hắn không còn bất kỳ ngoại vật nào nữa.  Cổ Xuyên chợt lên tiếng: “Thiếu chủ, cậu còn dặn dò gì khác nữa không?”  Diệp Huyên khẽ cười: “Nói với mẫu thân ta là ta rất nhớ bà ấy, khi nào giải quyết xong chuyện ở đây, ta sẽ đi gặp bà ấy”.  Cổ Xuyên cười đáp: “Được!”  Nói rồi ông ta xoè tay, một chiếc nhẫn chứa đồ chậm rãi bay tới trước mặt Diệp Huyên.  Diệp Huyên chớp mắt: “Gì đây?”  Cổ Xuyên mỉm cười đáp: “Một triệu Trụ Mạch”.  Diệp Huyên và Đạo Lăng sững sờ.  Cổ Xuyên cười nhẹ: “Chủ nhân nói bà ấy không thể can thiệp vào trận chiến tranh Đại đạo nhưng mẫu thân cho nhi tử chút tiền lẻ là điều rất bình thường phải không?”  Diệp Huyên vội nói: “Ừ bình thường!”  Đạo Lăng ở bên cạnh cũng nói: “Vô cùng bình thường!”  Cổ Xuyên cười rồi bảo: “Vậy Thiếu chủ bảo trọng nhé”.  Nói xong ông ta quay người biến mất ở cuối trời.  Diệp Huyên mở lòng bàn tay, một chiếc nhẫn chứa đồ bay tới trước mặt Đạo Lăng, trong nhẫn chứa đồ có tổng cộng ba trăm nghìn Trụ Mạch.  Đạo Lăng thảng thốt: “Diệp huynh… huynh làm thế này là có ý gì?”  Diệp Huyên vỗ vai Đạo Lăng: “Cùng nhau tu luyện”.  Đạo Lăng im lặng một lúc mới nói: “Ta cũng là người tham gia trận chiến tranh giành khí vận Đại đạo, sau này có thể chúng ta sẽ là kẻ thù”.  Diệp Huyên cười bảo: “Trước đó chúng ta loại bỏ những người tham gia khác đã, được không?”  Đạo Lăng cười lớn: “Được!”  Diệp Huyên chợt đi đi lại lại, như đang suy nghĩ điều gì.  Đạo Lăng khẽ cau mày: “Diệp huynh sao thế?”  Vẻ mặt Diệp Huyên khá nặng nề: “Bây giờ chúng ta có hai vấn đề, thứ nhất là ta không có Tiểu Tháp, cũng có nghĩa là chúng ta không thể tu luyện như gian lận được nữa. Thứ hai, trực giác nói cho ta biết, những người tham gia vào trận chiến khí vận Đại đạo ngoài hai chúng ta và Thích Thiên ra chắc chắn còn có ngươi khác. Mà bây giờ chúng ta không biết gì về đối phương, nhưng có thể đối phương lại biết chúng ta”.  Không có kiếm Thanh Huyên, không có Tiểu Tháp, bây giờ phải động não nhiều hơn.  Hơn nữa vừa rồi hắn còn nói với Thanh Nhi bảo nàng không trấn áp bút Đại đạo nữa, cũng có nghĩa là thử thách mài giũa hắn chắc chắn sắp bắt đầu rồi.  Mà khi gặp khó khăn, hắn cũng không thể đi tìm Thanh Nhi được đúng không?  Nếu không sẽ quá mất mặt! 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Vô địch cũng còn là khiêm tốn?  Diệp Huyên lắc đầu cười.  Thanh Nhi không nói gì nữa, biến mất hoàn toàn.  Diệp Huyên im lặng.  Tiểu Tháp không còn.  Kiếm Thanh Huyên cũng không còn.  Bây giờ hắn không còn bất kỳ ngoại vật nào nữa.  Cổ Xuyên chợt lên tiếng: “Thiếu chủ, cậu còn dặn dò gì khác nữa không?”  Diệp Huyên khẽ cười: “Nói với mẫu thân ta là ta rất nhớ bà ấy, khi nào giải quyết xong chuyện ở đây, ta sẽ đi gặp bà ấy”.  Cổ Xuyên cười đáp: “Được!”  Nói rồi ông ta xoè tay, một chiếc nhẫn chứa đồ chậm rãi bay tới trước mặt Diệp Huyên.  Diệp Huyên chớp mắt: “Gì đây?”  Cổ Xuyên mỉm cười đáp: “Một triệu Trụ Mạch”.  Diệp Huyên và Đạo Lăng sững sờ.  Cổ Xuyên cười nhẹ: “Chủ nhân nói bà ấy không thể can thiệp vào trận chiến tranh Đại đạo nhưng mẫu thân cho nhi tử chút tiền lẻ là điều rất bình thường phải không?”  Diệp Huyên vội nói: “Ừ bình thường!”  Đạo Lăng ở bên cạnh cũng nói: “Vô cùng bình thường!”  Cổ Xuyên cười rồi bảo: “Vậy Thiếu chủ bảo trọng nhé”.  Nói xong ông ta quay người biến mất ở cuối trời.  Diệp Huyên mở lòng bàn tay, một chiếc nhẫn chứa đồ bay tới trước mặt Đạo Lăng, trong nhẫn chứa đồ có tổng cộng ba trăm nghìn Trụ Mạch.  Đạo Lăng thảng thốt: “Diệp huynh… huynh làm thế này là có ý gì?”  Diệp Huyên vỗ vai Đạo Lăng: “Cùng nhau tu luyện”.  Đạo Lăng im lặng một lúc mới nói: “Ta cũng là người tham gia trận chiến tranh giành khí vận Đại đạo, sau này có thể chúng ta sẽ là kẻ thù”.  Diệp Huyên cười bảo: “Trước đó chúng ta loại bỏ những người tham gia khác đã, được không?”  Đạo Lăng cười lớn: “Được!”  Diệp Huyên chợt đi đi lại lại, như đang suy nghĩ điều gì.  Đạo Lăng khẽ cau mày: “Diệp huynh sao thế?”  Vẻ mặt Diệp Huyên khá nặng nề: “Bây giờ chúng ta có hai vấn đề, thứ nhất là ta không có Tiểu Tháp, cũng có nghĩa là chúng ta không thể tu luyện như gian lận được nữa. Thứ hai, trực giác nói cho ta biết, những người tham gia vào trận chiến khí vận Đại đạo ngoài hai chúng ta và Thích Thiên ra chắc chắn còn có ngươi khác. Mà bây giờ chúng ta không biết gì về đối phương, nhưng có thể đối phương lại biết chúng ta”.  Không có kiếm Thanh Huyên, không có Tiểu Tháp, bây giờ phải động não nhiều hơn.  Hơn nữa vừa rồi hắn còn nói với Thanh Nhi bảo nàng không trấn áp bút Đại đạo nữa, cũng có nghĩa là thử thách mài giũa hắn chắc chắn sắp bắt đầu rồi.  Mà khi gặp khó khăn, hắn cũng không thể đi tìm Thanh Nhi được đúng không?  Nếu không sẽ quá mất mặt! 

Chương 9114