Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 9118
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dùng huyết mạch làm kiếm! Ở phía xa, vẻ mặt nhóm Thích Thiển vô cùng nặng nề. Rốt cuộc tên này là huyết tu hay là kiếm tu? Sao cứ có những chiêu trò lạ lùng thế này? Diệp Huyên lúc này chợt nhảy vọt lên: “Chém!” Dứt lời, mấy trăm vạn kiếm sau lưng hắn chém từ trên trời xuống. Trong thoáng chốc, kiếm chém xuống từ bầu trời của Thích tộc như mua, mọi thứ đều bị chúng phá tan tành. Trong mắt Thích Thiển hiện lên vẻ gớm ghiếc: “Giết!” Dứt lời, sáu cường giả Tuế Nguyệt Cảnh đột ngột bay lên trời, từng luồng lực lượng khủng khiếp ập thẳng về kiếm khí của Diệp Huyên. Đúng lúc này, Diệp Huyên lại biến mất tại chỗ. Vút! Đất trời nứt lìa. Một luồng kiếm quang chém thẳng xuống. Bùm! Thời không trên trời của Thích tộc bùng nổ, sau đó vô số kiếm khí vỡ tan. Sáu người nhóm Thích Thiển bị vô số làn kiếm khí này đẩy lùi về phía sau, còn bản thân Diệp Huyên thì cũng lùi lại mấy vạn trượng, hắn vừa dừng lại, khoé miệng đã trào ra một vết máu. Ở phía xa, trên người sáu người nhóm Thích Thiển đều có vết kiếm, nhưng chút vết thương này với họ không phải là vết thương chí mạng. Thích Thiển nhìn Diệp Huyên với vẻ mặt nghiêm nghị: “Diệp công tử, Thích Nguyên đã chết rồi, Thích tộc ta đã phải trả cái giá nên có, ân oán giữa chúng ta có thể kết thúc tại đây được không?” Lão thực sự sợ rồi. Sáu người bọn họ tuy không thua nhưng huyết mạch của Diệp Huyên thực sự quá đáng sợ, phía sau người này nếu không phải phụ thân lợi hại thì cũng là tổ tông lợi hại! Còn có nhát kiếm lúc trước nữa… Chắc chắn là có chỗ dựa, hơn nữa còn không chỉ có một người! Giờ phút này, cho dù có bảo lão giết thì lão cũng không dám giết Diệp Huyên, nếu giết hắn thì sẽ mang đến tai hoạ cả cả Thích tộc. Diệp Huyên ở đằng xa lau vết máu bên khoé miệng, hờ hững nói: “Kết thúc? Được! Ông quỳ xuống trước ta thì chuyện này…” “Uỵch!” Thích Thiển bất chợt quỳ xuống: “Diệp công tử, ta quỳ rồi!” Nói xong lão còn dập đầu: “Diệp công tử, chúng ta không đánh nữa, chỉ cần cậu đồng ý bỏ qua cho Thích tộc ta thì thế nào cũng được!” Vẻ mặt Diệp Huyên cứng đờ: “Mẹ kiếp”.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dùng huyết mạch làm kiếm! Ở phía xa, vẻ mặt nhóm Thích Thiển vô cùng nặng nề. Rốt cuộc tên này là huyết tu hay là kiếm tu? Sao cứ có những chiêu trò lạ lùng thế này? Diệp Huyên lúc này chợt nhảy vọt lên: “Chém!” Dứt lời, mấy trăm vạn kiếm sau lưng hắn chém từ trên trời xuống. Trong thoáng chốc, kiếm chém xuống từ bầu trời của Thích tộc như mua, mọi thứ đều bị chúng phá tan tành. Trong mắt Thích Thiển hiện lên vẻ gớm ghiếc: “Giết!” Dứt lời, sáu cường giả Tuế Nguyệt Cảnh đột ngột bay lên trời, từng luồng lực lượng khủng khiếp ập thẳng về kiếm khí của Diệp Huyên. Đúng lúc này, Diệp Huyên lại biến mất tại chỗ. Vút! Đất trời nứt lìa. Một luồng kiếm quang chém thẳng xuống. Bùm! Thời không trên trời của Thích tộc bùng nổ, sau đó vô số kiếm khí vỡ tan. Sáu người nhóm Thích Thiển bị vô số làn kiếm khí này đẩy lùi về phía sau, còn bản thân Diệp Huyên thì cũng lùi lại mấy vạn trượng, hắn vừa dừng lại, khoé miệng đã trào ra một vết máu. Ở phía xa, trên người sáu người nhóm Thích Thiển đều có vết kiếm, nhưng chút vết thương này với họ không phải là vết thương chí mạng. Thích Thiển nhìn Diệp Huyên với vẻ mặt nghiêm nghị: “Diệp công tử, Thích Nguyên đã chết rồi, Thích tộc ta đã phải trả cái giá nên có, ân oán giữa chúng ta có thể kết thúc tại đây được không?” Lão thực sự sợ rồi. Sáu người bọn họ tuy không thua nhưng huyết mạch của Diệp Huyên thực sự quá đáng sợ, phía sau người này nếu không phải phụ thân lợi hại thì cũng là tổ tông lợi hại! Còn có nhát kiếm lúc trước nữa… Chắc chắn là có chỗ dựa, hơn nữa còn không chỉ có một người! Giờ phút này, cho dù có bảo lão giết thì lão cũng không dám giết Diệp Huyên, nếu giết hắn thì sẽ mang đến tai hoạ cả cả Thích tộc. Diệp Huyên ở đằng xa lau vết máu bên khoé miệng, hờ hững nói: “Kết thúc? Được! Ông quỳ xuống trước ta thì chuyện này…” “Uỵch!” Thích Thiển bất chợt quỳ xuống: “Diệp công tử, ta quỳ rồi!” Nói xong lão còn dập đầu: “Diệp công tử, chúng ta không đánh nữa, chỉ cần cậu đồng ý bỏ qua cho Thích tộc ta thì thế nào cũng được!” Vẻ mặt Diệp Huyên cứng đờ: “Mẹ kiếp”.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dùng huyết mạch làm kiếm! Ở phía xa, vẻ mặt nhóm Thích Thiển vô cùng nặng nề. Rốt cuộc tên này là huyết tu hay là kiếm tu? Sao cứ có những chiêu trò lạ lùng thế này? Diệp Huyên lúc này chợt nhảy vọt lên: “Chém!” Dứt lời, mấy trăm vạn kiếm sau lưng hắn chém từ trên trời xuống. Trong thoáng chốc, kiếm chém xuống từ bầu trời của Thích tộc như mua, mọi thứ đều bị chúng phá tan tành. Trong mắt Thích Thiển hiện lên vẻ gớm ghiếc: “Giết!” Dứt lời, sáu cường giả Tuế Nguyệt Cảnh đột ngột bay lên trời, từng luồng lực lượng khủng khiếp ập thẳng về kiếm khí của Diệp Huyên. Đúng lúc này, Diệp Huyên lại biến mất tại chỗ. Vút! Đất trời nứt lìa. Một luồng kiếm quang chém thẳng xuống. Bùm! Thời không trên trời của Thích tộc bùng nổ, sau đó vô số kiếm khí vỡ tan. Sáu người nhóm Thích Thiển bị vô số làn kiếm khí này đẩy lùi về phía sau, còn bản thân Diệp Huyên thì cũng lùi lại mấy vạn trượng, hắn vừa dừng lại, khoé miệng đã trào ra một vết máu. Ở phía xa, trên người sáu người nhóm Thích Thiển đều có vết kiếm, nhưng chút vết thương này với họ không phải là vết thương chí mạng. Thích Thiển nhìn Diệp Huyên với vẻ mặt nghiêm nghị: “Diệp công tử, Thích Nguyên đã chết rồi, Thích tộc ta đã phải trả cái giá nên có, ân oán giữa chúng ta có thể kết thúc tại đây được không?” Lão thực sự sợ rồi. Sáu người bọn họ tuy không thua nhưng huyết mạch của Diệp Huyên thực sự quá đáng sợ, phía sau người này nếu không phải phụ thân lợi hại thì cũng là tổ tông lợi hại! Còn có nhát kiếm lúc trước nữa… Chắc chắn là có chỗ dựa, hơn nữa còn không chỉ có một người! Giờ phút này, cho dù có bảo lão giết thì lão cũng không dám giết Diệp Huyên, nếu giết hắn thì sẽ mang đến tai hoạ cả cả Thích tộc. Diệp Huyên ở đằng xa lau vết máu bên khoé miệng, hờ hững nói: “Kết thúc? Được! Ông quỳ xuống trước ta thì chuyện này…” “Uỵch!” Thích Thiển bất chợt quỳ xuống: “Diệp công tử, ta quỳ rồi!” Nói xong lão còn dập đầu: “Diệp công tử, chúng ta không đánh nữa, chỉ cần cậu đồng ý bỏ qua cho Thích tộc ta thì thế nào cũng được!” Vẻ mặt Diệp Huyên cứng đờ: “Mẹ kiếp”.