Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 9121

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của ba người phía Diệp Huyên thay đổi, Diệp Huyên hô lên: “Chạy!”  Nói xong hắn xoay người biến mất ở cuối trời.  Đạo Lăng và Thích Thiên hơi sững sờ, một khắc sau, hai người hoàn hồn lại, xoay người bỏ chạy!  Nhưng thần lôi đó như có xương bàn chân, đuổi theo họ sát sao.  Hễ nơi nào thần lôi đi qua là mọi thứ đều bị phá huỷ, bao gồm cả Tuế Nguyệt Chi Lực.  Trong tinh không, nhóm Diệp Huyên tăng tốc độ đến cực hạn, tuy nhiên, khoảng cách giữa thần lôi và họ vẫn càng ngày càng gần!  Diệp Huyên trầm giọng nói: “Cứ chạy thế này sẽ bị đuổi kịp mất”.  Đạo Lăng nhìn Diệp Huyên: “Huynh có kế gì hay không?”  Diệp Huyên im lặng.  Thích Thiên lưỡng lự giây lát rồi nói: “Đánh thử một trận?”  Diệp Huyên nhìn gã: “Huynh lên trước đi”.  Thích Thiên vội lắc đầu: “Cùng… Cùng lên mới được!”  Diệp Huyên nghiêm nghị bảo: “Thực lực của người đó vượt xa ba người chúng ta, vừa nãy chúng ta khinh địch nên cơ thể mới bị huỷ diệt, bây giờ cùng lên có khác nào tự tìm cái chết? Nhiệm vụ cấp bách bây giờ là tìm một nơi an toàn”.  Thích Thiên vội hỏi: “Nơi nào an toàn?”  Diệp Huyên đáp: “Tới rồi”.  Hắn vừa dứt lời thì ca ba đã tới được Tiên Bảo Các.  Vừa đến Tiên Bảo Các, ông lão đeo mặt nạ đã xuất hiện trước mặt ba người, khi nhìn thấy thần lôi sau lưng họ, ông ta thoáng chốc biến sắc: “Trời ạ… Diệp công tử, cậu làm gì vậy?”  Diệp Huyên ngẩn ra: “Tiền bối, ông nói gì thế, ta không hiểu! Ba người chúng ta đến để mua đồ mà…”  Ông lão đeo mặt nạ chỉ ra sau lưng Diệp Huyên: “Thần lôi kia…”  Diệp Huyên vội nói: “Không liên quan đến chúng ta, có thể là nó tới tìm ông gây sự đấy!”  Ông lão đeo mặt nạ: “…”  Ba người nhóm Diệp Huyên chuồn thẳng vào Tiên Bảo Các.  Ông lão đeo mặt nạ hét lên: “Tế trận!”  Một bức màn sáng khổng lồ lập tức bao phủ Tiên Bảo Các.  Thần lôi giáng xuống.  Đùng đoàng!  Bức màn sáng cực lớn rung chuyển dữ dội sau đó vỡ tan, cả Tiên Bảo Các cũng nứt ra, nhưng không hoàn toàn sụp đổ.  Bên trong Tiên Bảo Các, ba người nhóm Diệp Huyên đều kinh hãi.  Đạo Lăng trầm giọng bảo: “Thật đáng sợ!”  Thích Thiên gật đầu, nghĩ lại vẫn còn thấy sợ: “Thật ác liệt…”  Nói rồi gã nhìn Diệp Huyên, lo lắng hỏi: “Diệp huynh, nếu phân hội Tiên Bảo Các này cũng không chặn nổi thì phải làm sao?”  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của ba người phía Diệp Huyên thay đổi, Diệp Huyên hô lên: “Chạy!”  Nói xong hắn xoay người biến mất ở cuối trời.  Đạo Lăng và Thích Thiên hơi sững sờ, một khắc sau, hai người hoàn hồn lại, xoay người bỏ chạy!  Nhưng thần lôi đó như có xương bàn chân, đuổi theo họ sát sao.  Hễ nơi nào thần lôi đi qua là mọi thứ đều bị phá huỷ, bao gồm cả Tuế Nguyệt Chi Lực.  Trong tinh không, nhóm Diệp Huyên tăng tốc độ đến cực hạn, tuy nhiên, khoảng cách giữa thần lôi và họ vẫn càng ngày càng gần!  Diệp Huyên trầm giọng nói: “Cứ chạy thế này sẽ bị đuổi kịp mất”.  Đạo Lăng nhìn Diệp Huyên: “Huynh có kế gì hay không?”  Diệp Huyên im lặng.  Thích Thiên lưỡng lự giây lát rồi nói: “Đánh thử một trận?”  Diệp Huyên nhìn gã: “Huynh lên trước đi”.  Thích Thiên vội lắc đầu: “Cùng… Cùng lên mới được!”  Diệp Huyên nghiêm nghị bảo: “Thực lực của người đó vượt xa ba người chúng ta, vừa nãy chúng ta khinh địch nên cơ thể mới bị huỷ diệt, bây giờ cùng lên có khác nào tự tìm cái chết? Nhiệm vụ cấp bách bây giờ là tìm một nơi an toàn”.  Thích Thiên vội hỏi: “Nơi nào an toàn?”  Diệp Huyên đáp: “Tới rồi”.  Hắn vừa dứt lời thì ca ba đã tới được Tiên Bảo Các.  Vừa đến Tiên Bảo Các, ông lão đeo mặt nạ đã xuất hiện trước mặt ba người, khi nhìn thấy thần lôi sau lưng họ, ông ta thoáng chốc biến sắc: “Trời ạ… Diệp công tử, cậu làm gì vậy?”  Diệp Huyên ngẩn ra: “Tiền bối, ông nói gì thế, ta không hiểu! Ba người chúng ta đến để mua đồ mà…”  Ông lão đeo mặt nạ chỉ ra sau lưng Diệp Huyên: “Thần lôi kia…”  Diệp Huyên vội nói: “Không liên quan đến chúng ta, có thể là nó tới tìm ông gây sự đấy!”  Ông lão đeo mặt nạ: “…”  Ba người nhóm Diệp Huyên chuồn thẳng vào Tiên Bảo Các.  Ông lão đeo mặt nạ hét lên: “Tế trận!”  Một bức màn sáng khổng lồ lập tức bao phủ Tiên Bảo Các.  Thần lôi giáng xuống.  Đùng đoàng!  Bức màn sáng cực lớn rung chuyển dữ dội sau đó vỡ tan, cả Tiên Bảo Các cũng nứt ra, nhưng không hoàn toàn sụp đổ.  Bên trong Tiên Bảo Các, ba người nhóm Diệp Huyên đều kinh hãi.  Đạo Lăng trầm giọng bảo: “Thật đáng sợ!”  Thích Thiên gật đầu, nghĩ lại vẫn còn thấy sợ: “Thật ác liệt…”  Nói rồi gã nhìn Diệp Huyên, lo lắng hỏi: “Diệp huynh, nếu phân hội Tiên Bảo Các này cũng không chặn nổi thì phải làm sao?”  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của ba người phía Diệp Huyên thay đổi, Diệp Huyên hô lên: “Chạy!”  Nói xong hắn xoay người biến mất ở cuối trời.  Đạo Lăng và Thích Thiên hơi sững sờ, một khắc sau, hai người hoàn hồn lại, xoay người bỏ chạy!  Nhưng thần lôi đó như có xương bàn chân, đuổi theo họ sát sao.  Hễ nơi nào thần lôi đi qua là mọi thứ đều bị phá huỷ, bao gồm cả Tuế Nguyệt Chi Lực.  Trong tinh không, nhóm Diệp Huyên tăng tốc độ đến cực hạn, tuy nhiên, khoảng cách giữa thần lôi và họ vẫn càng ngày càng gần!  Diệp Huyên trầm giọng nói: “Cứ chạy thế này sẽ bị đuổi kịp mất”.  Đạo Lăng nhìn Diệp Huyên: “Huynh có kế gì hay không?”  Diệp Huyên im lặng.  Thích Thiên lưỡng lự giây lát rồi nói: “Đánh thử một trận?”  Diệp Huyên nhìn gã: “Huynh lên trước đi”.  Thích Thiên vội lắc đầu: “Cùng… Cùng lên mới được!”  Diệp Huyên nghiêm nghị bảo: “Thực lực của người đó vượt xa ba người chúng ta, vừa nãy chúng ta khinh địch nên cơ thể mới bị huỷ diệt, bây giờ cùng lên có khác nào tự tìm cái chết? Nhiệm vụ cấp bách bây giờ là tìm một nơi an toàn”.  Thích Thiên vội hỏi: “Nơi nào an toàn?”  Diệp Huyên đáp: “Tới rồi”.  Hắn vừa dứt lời thì ca ba đã tới được Tiên Bảo Các.  Vừa đến Tiên Bảo Các, ông lão đeo mặt nạ đã xuất hiện trước mặt ba người, khi nhìn thấy thần lôi sau lưng họ, ông ta thoáng chốc biến sắc: “Trời ạ… Diệp công tử, cậu làm gì vậy?”  Diệp Huyên ngẩn ra: “Tiền bối, ông nói gì thế, ta không hiểu! Ba người chúng ta đến để mua đồ mà…”  Ông lão đeo mặt nạ chỉ ra sau lưng Diệp Huyên: “Thần lôi kia…”  Diệp Huyên vội nói: “Không liên quan đến chúng ta, có thể là nó tới tìm ông gây sự đấy!”  Ông lão đeo mặt nạ: “…”  Ba người nhóm Diệp Huyên chuồn thẳng vào Tiên Bảo Các.  Ông lão đeo mặt nạ hét lên: “Tế trận!”  Một bức màn sáng khổng lồ lập tức bao phủ Tiên Bảo Các.  Thần lôi giáng xuống.  Đùng đoàng!  Bức màn sáng cực lớn rung chuyển dữ dội sau đó vỡ tan, cả Tiên Bảo Các cũng nứt ra, nhưng không hoàn toàn sụp đổ.  Bên trong Tiên Bảo Các, ba người nhóm Diệp Huyên đều kinh hãi.  Đạo Lăng trầm giọng bảo: “Thật đáng sợ!”  Thích Thiên gật đầu, nghĩ lại vẫn còn thấy sợ: “Thật ác liệt…”  Nói rồi gã nhìn Diệp Huyên, lo lắng hỏi: “Diệp huynh, nếu phân hội Tiên Bảo Các này cũng không chặn nổi thì phải làm sao?”  

Chương 9121