Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 9146

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên khẽ mỉm cười: "Nếm thử đi!"  Thiếu niên im lặng một lát, cuối cùng vẫn không chịu nổi nữa! Hắn ta cầm thịt nướng lên gặm một miếng lớn, khựng lại một giây, hắn ta lập tức ngấu nghiến hết sạch miếng thịt.  Thấy cảnh này, ba người Diệp Huyên đều đơ người!  Sao cái tên này cứ như dã thú vậy!  Sau khi ăn xong, thiếu niên lại nhìn Diệp Huyên, Diệp Huyên cười bảo: "Lại đây ăn chung đi!"  Thiếu niên nhìn chằm chằm Diệp Huyên, trong mắt vẫn còn chút đề phòng!  Diệp Huyên cười bảo: "Nếu chúng ta có ác ý với ngươi thì đã không nhiều lời với ngươi đến vậy rồi! Ba chúng ta đều là người tốt cả, người tốt á hiểu không!"  Thiếu niên do dự một lúc rồi mới chậm chạp bước đến trước mặt Diệp Huyên, ngồi xuống. Hắn ta đưa mắt nhìn ba người: "Ăn?"  Diệp Huyên gật đầu: "Ăn đi".  Thiếu niên nhanh chóng quơ lấy đống thịt được xiên trên giá nướng về mình, chưa tới hai phút, thịt của một con yêu thú thành niên đã bị thiếu niên này gặm sạch, ngay cả xương cũng không chừa.  Ba người Diệp Huyên ngu luôn!  Tên này bị cái quỷ gì vậy?  Thiếu niên ăn xong lại nhìn Diệp Huyên, sau đó chỉ về một bộ xác chết yêu thú khác ở phía xa: "Nướng tiếp đi!"  Diệp Huyên: "..."  Thiếu niên nhanh chóng đem bộ xác về để trước mặt Diệp Huyên, chờ hắn nướng.  Diệp Huyên không nói gì, cũng không từ chối, hắn tiếp tục nướng thịt, thiếu niên im lặng nhìn Diệp Huyên, nước miếng đã chảy thòng thòng.  Diệp Huyên đột nhiên cười hỏi: "Ta tên Diệp Huyên, hai người bên cạnh tên là Đạo Lăng và Thích Thiên, huynh tên gì?"  Ánh mắt của thiếu niên vẫn nhìn chằm chằm vào miếng thịt: "Thiên Khí!"  Diệp Huyên khẽ nhíu mày: "Thiên Khí?"  Thiếu niên nhìn chằm chằm miếng thịt, không đáp lời.Diệp Huyên quan sát Thiên Khí một vòng, không thể không nói, Thiên Khí này đúng là rất lôi thôi, cả người trông như thú hoang, rõ ràng đối phương đã đơn độc sinh tồn ở nơi này một khoảng thời gian cực kỳ lâu. Cũng không được học tập cách sống của loài người.  Lúc này, thịt đã được nướng chín, vừa thấy thịt chín, Thiên Khí đã nhào đến cầm lấy gặm, chẳng bao lâu sâu, toàn bộ con yêu thú trước mặt đã bị hắn ta ăn sạch.  Sau khi ngấu nghiến xong, Thiên Khí nhìn về phía Diệp Huyên, lúc này đây, địch ý trong mắt hắn ta đã vơi đi rất nhiều.  Diệp Huyên cười nói: "Có muốn đi theo chúng ta không?"  Thiên Khí khẽ nhíu mày: "Đi?" 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên khẽ mỉm cười: "Nếm thử đi!"  Thiếu niên im lặng một lát, cuối cùng vẫn không chịu nổi nữa! Hắn ta cầm thịt nướng lên gặm một miếng lớn, khựng lại một giây, hắn ta lập tức ngấu nghiến hết sạch miếng thịt.  Thấy cảnh này, ba người Diệp Huyên đều đơ người!  Sao cái tên này cứ như dã thú vậy!  Sau khi ăn xong, thiếu niên lại nhìn Diệp Huyên, Diệp Huyên cười bảo: "Lại đây ăn chung đi!"  Thiếu niên nhìn chằm chằm Diệp Huyên, trong mắt vẫn còn chút đề phòng!  Diệp Huyên cười bảo: "Nếu chúng ta có ác ý với ngươi thì đã không nhiều lời với ngươi đến vậy rồi! Ba chúng ta đều là người tốt cả, người tốt á hiểu không!"  Thiếu niên do dự một lúc rồi mới chậm chạp bước đến trước mặt Diệp Huyên, ngồi xuống. Hắn ta đưa mắt nhìn ba người: "Ăn?"  Diệp Huyên gật đầu: "Ăn đi".  Thiếu niên nhanh chóng quơ lấy đống thịt được xiên trên giá nướng về mình, chưa tới hai phút, thịt của một con yêu thú thành niên đã bị thiếu niên này gặm sạch, ngay cả xương cũng không chừa.  Ba người Diệp Huyên ngu luôn!  Tên này bị cái quỷ gì vậy?  Thiếu niên ăn xong lại nhìn Diệp Huyên, sau đó chỉ về một bộ xác chết yêu thú khác ở phía xa: "Nướng tiếp đi!"  Diệp Huyên: "..."  Thiếu niên nhanh chóng đem bộ xác về để trước mặt Diệp Huyên, chờ hắn nướng.  Diệp Huyên không nói gì, cũng không từ chối, hắn tiếp tục nướng thịt, thiếu niên im lặng nhìn Diệp Huyên, nước miếng đã chảy thòng thòng.  Diệp Huyên đột nhiên cười hỏi: "Ta tên Diệp Huyên, hai người bên cạnh tên là Đạo Lăng và Thích Thiên, huynh tên gì?"  Ánh mắt của thiếu niên vẫn nhìn chằm chằm vào miếng thịt: "Thiên Khí!"  Diệp Huyên khẽ nhíu mày: "Thiên Khí?"  Thiếu niên nhìn chằm chằm miếng thịt, không đáp lời.Diệp Huyên quan sát Thiên Khí một vòng, không thể không nói, Thiên Khí này đúng là rất lôi thôi, cả người trông như thú hoang, rõ ràng đối phương đã đơn độc sinh tồn ở nơi này một khoảng thời gian cực kỳ lâu. Cũng không được học tập cách sống của loài người.  Lúc này, thịt đã được nướng chín, vừa thấy thịt chín, Thiên Khí đã nhào đến cầm lấy gặm, chẳng bao lâu sâu, toàn bộ con yêu thú trước mặt đã bị hắn ta ăn sạch.  Sau khi ngấu nghiến xong, Thiên Khí nhìn về phía Diệp Huyên, lúc này đây, địch ý trong mắt hắn ta đã vơi đi rất nhiều.  Diệp Huyên cười nói: "Có muốn đi theo chúng ta không?"  Thiên Khí khẽ nhíu mày: "Đi?" 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên khẽ mỉm cười: "Nếm thử đi!"  Thiếu niên im lặng một lát, cuối cùng vẫn không chịu nổi nữa! Hắn ta cầm thịt nướng lên gặm một miếng lớn, khựng lại một giây, hắn ta lập tức ngấu nghiến hết sạch miếng thịt.  Thấy cảnh này, ba người Diệp Huyên đều đơ người!  Sao cái tên này cứ như dã thú vậy!  Sau khi ăn xong, thiếu niên lại nhìn Diệp Huyên, Diệp Huyên cười bảo: "Lại đây ăn chung đi!"  Thiếu niên nhìn chằm chằm Diệp Huyên, trong mắt vẫn còn chút đề phòng!  Diệp Huyên cười bảo: "Nếu chúng ta có ác ý với ngươi thì đã không nhiều lời với ngươi đến vậy rồi! Ba chúng ta đều là người tốt cả, người tốt á hiểu không!"  Thiếu niên do dự một lúc rồi mới chậm chạp bước đến trước mặt Diệp Huyên, ngồi xuống. Hắn ta đưa mắt nhìn ba người: "Ăn?"  Diệp Huyên gật đầu: "Ăn đi".  Thiếu niên nhanh chóng quơ lấy đống thịt được xiên trên giá nướng về mình, chưa tới hai phút, thịt của một con yêu thú thành niên đã bị thiếu niên này gặm sạch, ngay cả xương cũng không chừa.  Ba người Diệp Huyên ngu luôn!  Tên này bị cái quỷ gì vậy?  Thiếu niên ăn xong lại nhìn Diệp Huyên, sau đó chỉ về một bộ xác chết yêu thú khác ở phía xa: "Nướng tiếp đi!"  Diệp Huyên: "..."  Thiếu niên nhanh chóng đem bộ xác về để trước mặt Diệp Huyên, chờ hắn nướng.  Diệp Huyên không nói gì, cũng không từ chối, hắn tiếp tục nướng thịt, thiếu niên im lặng nhìn Diệp Huyên, nước miếng đã chảy thòng thòng.  Diệp Huyên đột nhiên cười hỏi: "Ta tên Diệp Huyên, hai người bên cạnh tên là Đạo Lăng và Thích Thiên, huynh tên gì?"  Ánh mắt của thiếu niên vẫn nhìn chằm chằm vào miếng thịt: "Thiên Khí!"  Diệp Huyên khẽ nhíu mày: "Thiên Khí?"  Thiếu niên nhìn chằm chằm miếng thịt, không đáp lời.Diệp Huyên quan sát Thiên Khí một vòng, không thể không nói, Thiên Khí này đúng là rất lôi thôi, cả người trông như thú hoang, rõ ràng đối phương đã đơn độc sinh tồn ở nơi này một khoảng thời gian cực kỳ lâu. Cũng không được học tập cách sống của loài người.  Lúc này, thịt đã được nướng chín, vừa thấy thịt chín, Thiên Khí đã nhào đến cầm lấy gặm, chẳng bao lâu sâu, toàn bộ con yêu thú trước mặt đã bị hắn ta ăn sạch.  Sau khi ngấu nghiến xong, Thiên Khí nhìn về phía Diệp Huyên, lúc này đây, địch ý trong mắt hắn ta đã vơi đi rất nhiều.  Diệp Huyên cười nói: "Có muốn đi theo chúng ta không?"  Thiên Khí khẽ nhíu mày: "Đi?" 

Chương 9146