Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 9156

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Rắc!  Pho tượng bỗng nứt ra, để một ông lão xuất hiện.  Tóc ông dài xõa vai, người mặc áo bào xa hoa rộng thùng thình, giữa chân mày là nét oai nghiêm.  Ông nhìn bốn người: “Người sở hữu khí vận Đại đạo”.  Diệp Huyên thi lễ: “Tham kiến tiền bối”.  Ông lão không nói gì.  Thái Cổ Thần thụ chần chừ hồi lâu rồi gọi: “Tộc trưởng...”  Ông lão nhẹ giọng nói: “Vậy thì chọn họ đi”.  Ông nhìn Diệp Huyên: “Ngoại trừ chiến đấu, các ngươi cần chúng ta giúp gì?"  Diệp Huyên nghĩ ngợi rồi nói: “Tăng cường sức mạnh”.  Ông lão gật đầu: “Còn gì nữa không?"  Diệp Huyên chớp mắt: “Cho tiền”.  Ông lão mỉm cười: “Tiền?"  Diệp Huyên: “Trang bị này nọ nữa. Nhưng nếu không có thì chúng ta cũng không ép”.  Ông lão: “Có”.  Ông vươn tay, để một thanh kiếm xuất hiện trước mặt hắn. Kiếm dài bốn thước, rộng hai ngón tay, toàn thân đen nhánh.  Diệp Huyên trợn mắt: “Tiền bối, đây là...”  Ông lão cười: “Thái Cổ Thần Kiếm, thanh kiếm đứng đầu của Thái Cổ Thần tộc ta. Thân kiếm làm từ Tuế Nguyệt Thần Thiết, có thể gia tăng Tuế Nguyệt Chi Lực lên gấp bội. Bên trong có linh hồn dị thú bảo vệ tộc ta, đã vượt ra ngoài Tuế Nguyệt. Có nó giúp đỡ, uy lực của kiếm kỹ sẽ tăng gấp bội”.  Diệp Huyên: “Cho ta ư?"  Ông lão gật đầu.  Diệp Huyên không nói gì.  Ông lão nhìn sang Thích Thiên, gọi một đôi găng tay xuất hiện: “Thái Cổ Thần Tí, tạo thành từ hai cánh tay của dị thú Thái Cổ - Thông Tí Thần Viên, chứa sức mạnh Thần Viên khổng lồ, rất hợp với ngươi”.  Thích Thiên im lặng, không nhận lấy.  Ông lão nhìn sang Đạo Lăng, gọi một viên đá đen xuất hiện: “Thái Cổ Thần Thạch, có thể gia tăng sức mạnh thần hồn. Dùng nó làm trung gian khi thi triển thuật pháp, không chỉ tăng sức mạnh lên gấp bội mà còn tiêu hao rất ít thần hồn”.  Đạo Lăng cũng không nhận lấy.  Ông lão nhìn sang Thiên Khí, thoáng do dự rồi hỏi Diệp Huyên: “Ngươi muốn dẫn y theo sao?"  Diệp Huyên liếc Thiên Khí, hỏi: “Có vấn đề gì sao?"  Ông lão thở dài: “Lai lịch y không đơn giản, nếu đi theo ngươi, e rằng sau này sẽ mang đến phiền phức rất lớn”.  Diệp Huyên cười: “Ta không sợ”.  Ông lão ra chiều không hiểu: “Vì sao?"  Diệp Huyên cầm thanh Thái Cổ Thần Kiếm lên: “Dù gì cũng phiền sẵn rồi, không phải lo”.  Ông lão: “...”Nhân quả?  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Rắc!  Pho tượng bỗng nứt ra, để một ông lão xuất hiện.  Tóc ông dài xõa vai, người mặc áo bào xa hoa rộng thùng thình, giữa chân mày là nét oai nghiêm.  Ông nhìn bốn người: “Người sở hữu khí vận Đại đạo”.  Diệp Huyên thi lễ: “Tham kiến tiền bối”.  Ông lão không nói gì.  Thái Cổ Thần thụ chần chừ hồi lâu rồi gọi: “Tộc trưởng...”  Ông lão nhẹ giọng nói: “Vậy thì chọn họ đi”.  Ông nhìn Diệp Huyên: “Ngoại trừ chiến đấu, các ngươi cần chúng ta giúp gì?"  Diệp Huyên nghĩ ngợi rồi nói: “Tăng cường sức mạnh”.  Ông lão gật đầu: “Còn gì nữa không?"  Diệp Huyên chớp mắt: “Cho tiền”.  Ông lão mỉm cười: “Tiền?"  Diệp Huyên: “Trang bị này nọ nữa. Nhưng nếu không có thì chúng ta cũng không ép”.  Ông lão: “Có”.  Ông vươn tay, để một thanh kiếm xuất hiện trước mặt hắn. Kiếm dài bốn thước, rộng hai ngón tay, toàn thân đen nhánh.  Diệp Huyên trợn mắt: “Tiền bối, đây là...”  Ông lão cười: “Thái Cổ Thần Kiếm, thanh kiếm đứng đầu của Thái Cổ Thần tộc ta. Thân kiếm làm từ Tuế Nguyệt Thần Thiết, có thể gia tăng Tuế Nguyệt Chi Lực lên gấp bội. Bên trong có linh hồn dị thú bảo vệ tộc ta, đã vượt ra ngoài Tuế Nguyệt. Có nó giúp đỡ, uy lực của kiếm kỹ sẽ tăng gấp bội”.  Diệp Huyên: “Cho ta ư?"  Ông lão gật đầu.  Diệp Huyên không nói gì.  Ông lão nhìn sang Thích Thiên, gọi một đôi găng tay xuất hiện: “Thái Cổ Thần Tí, tạo thành từ hai cánh tay của dị thú Thái Cổ - Thông Tí Thần Viên, chứa sức mạnh Thần Viên khổng lồ, rất hợp với ngươi”.  Thích Thiên im lặng, không nhận lấy.  Ông lão nhìn sang Đạo Lăng, gọi một viên đá đen xuất hiện: “Thái Cổ Thần Thạch, có thể gia tăng sức mạnh thần hồn. Dùng nó làm trung gian khi thi triển thuật pháp, không chỉ tăng sức mạnh lên gấp bội mà còn tiêu hao rất ít thần hồn”.  Đạo Lăng cũng không nhận lấy.  Ông lão nhìn sang Thiên Khí, thoáng do dự rồi hỏi Diệp Huyên: “Ngươi muốn dẫn y theo sao?"  Diệp Huyên liếc Thiên Khí, hỏi: “Có vấn đề gì sao?"  Ông lão thở dài: “Lai lịch y không đơn giản, nếu đi theo ngươi, e rằng sau này sẽ mang đến phiền phức rất lớn”.  Diệp Huyên cười: “Ta không sợ”.  Ông lão ra chiều không hiểu: “Vì sao?"  Diệp Huyên cầm thanh Thái Cổ Thần Kiếm lên: “Dù gì cũng phiền sẵn rồi, không phải lo”.  Ông lão: “...”Nhân quả?  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Rắc!  Pho tượng bỗng nứt ra, để một ông lão xuất hiện.  Tóc ông dài xõa vai, người mặc áo bào xa hoa rộng thùng thình, giữa chân mày là nét oai nghiêm.  Ông nhìn bốn người: “Người sở hữu khí vận Đại đạo”.  Diệp Huyên thi lễ: “Tham kiến tiền bối”.  Ông lão không nói gì.  Thái Cổ Thần thụ chần chừ hồi lâu rồi gọi: “Tộc trưởng...”  Ông lão nhẹ giọng nói: “Vậy thì chọn họ đi”.  Ông nhìn Diệp Huyên: “Ngoại trừ chiến đấu, các ngươi cần chúng ta giúp gì?"  Diệp Huyên nghĩ ngợi rồi nói: “Tăng cường sức mạnh”.  Ông lão gật đầu: “Còn gì nữa không?"  Diệp Huyên chớp mắt: “Cho tiền”.  Ông lão mỉm cười: “Tiền?"  Diệp Huyên: “Trang bị này nọ nữa. Nhưng nếu không có thì chúng ta cũng không ép”.  Ông lão: “Có”.  Ông vươn tay, để một thanh kiếm xuất hiện trước mặt hắn. Kiếm dài bốn thước, rộng hai ngón tay, toàn thân đen nhánh.  Diệp Huyên trợn mắt: “Tiền bối, đây là...”  Ông lão cười: “Thái Cổ Thần Kiếm, thanh kiếm đứng đầu của Thái Cổ Thần tộc ta. Thân kiếm làm từ Tuế Nguyệt Thần Thiết, có thể gia tăng Tuế Nguyệt Chi Lực lên gấp bội. Bên trong có linh hồn dị thú bảo vệ tộc ta, đã vượt ra ngoài Tuế Nguyệt. Có nó giúp đỡ, uy lực của kiếm kỹ sẽ tăng gấp bội”.  Diệp Huyên: “Cho ta ư?"  Ông lão gật đầu.  Diệp Huyên không nói gì.  Ông lão nhìn sang Thích Thiên, gọi một đôi găng tay xuất hiện: “Thái Cổ Thần Tí, tạo thành từ hai cánh tay của dị thú Thái Cổ - Thông Tí Thần Viên, chứa sức mạnh Thần Viên khổng lồ, rất hợp với ngươi”.  Thích Thiên im lặng, không nhận lấy.  Ông lão nhìn sang Đạo Lăng, gọi một viên đá đen xuất hiện: “Thái Cổ Thần Thạch, có thể gia tăng sức mạnh thần hồn. Dùng nó làm trung gian khi thi triển thuật pháp, không chỉ tăng sức mạnh lên gấp bội mà còn tiêu hao rất ít thần hồn”.  Đạo Lăng cũng không nhận lấy.  Ông lão nhìn sang Thiên Khí, thoáng do dự rồi hỏi Diệp Huyên: “Ngươi muốn dẫn y theo sao?"  Diệp Huyên liếc Thiên Khí, hỏi: “Có vấn đề gì sao?"  Ông lão thở dài: “Lai lịch y không đơn giản, nếu đi theo ngươi, e rằng sau này sẽ mang đến phiền phức rất lớn”.  Diệp Huyên cười: “Ta không sợ”.  Ông lão ra chiều không hiểu: “Vì sao?"  Diệp Huyên cầm thanh Thái Cổ Thần Kiếm lên: “Dù gì cũng phiền sẵn rồi, không phải lo”.  Ông lão: “...”Nhân quả?  

Chương 9156