Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 9170

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Lam tôn ở đằng xa vẫn không lộ cảm xúc trên mặt, bà ta đột nhiên vung tay áo, cả tinh không nơi này dường như bị nhấc lên cao.  Ầm ầm!  Trong giây lát, một luồng sức mạnh khủng khiếp bao phủ tinh không, Đạo Lăng lập tức bị sức mạnh đó đẩy lùi hơn mấy chục vạn trượng, đến lúc y dừng lại được thì thân thể đã vỡ vụn, không chỉ vậy mà linh hồn cũng trở nên cực kỳ yếu ớt.  Một chiêu vừa này suýt chút nữa đánh bay cả linh hồn của hắn.  Đạo Lăng quay đầu liếc nhìn nơi xa, lúc này, Thiên Khí và Thích Thiên đều bị lép vế.  Đạo Lăng lại nhìn về phía Diệp Huyên đang tĩnh tọa, nói khẽ: “Diệp huynh, nếu huynh còn không tỉnh thì chúng ta chỉ có thể đợi kiếp sau tiếp tục mối duyên huynh đệ này!”  Ở nơi xa, mặt Lam tôn không chút cảm xúc: “Cho dù giờ hắn tỉnh thì thay đổi được gì?”  Dứt lời, bà ta chậm rãi nắm chặt tay phải, một luồng sức mạnh khủng khiếp nhanh chóng được ngưng tụ.  Đạo Lăng hít sâu một hơi, nói khẽ: “Diệp huynh… Huynh hãy nói thật đi, có phải huynh tỉnh rồi không?”  Diệp Huyên không trả lời.  Giọng Đạo Lăng run run: “Diệp huynh, đừng đùa nhau nữa! Huynh mau dậy đi! Nếu huynh không dậy thì chúng ta sẽ bị diệt gọn cả đám đó!”  Diệp Huyên vẫn không đáp lại.  Đạo Lăng còn muốn nói thêm gì nữa thì Diệp Huyên đột ngột bật dậy. Thấy vậy, Đạo Lăng lập tức vui thấy rõ: “Diệp huynh?”  Diệp Huyên liếc nhìn chân trời, nói khẽ: “Ta hiểu rồi!”  Dứt lời, hắn quay lưng rời đi.  Đạo Lăng ngây ngẩn cả người, lên tiếng: “Diệp huynh, huynh muốn đi đâu?”  Diệp Huyên không quay đầu lại: “Ta tính đi bế quan tu luyện, Đạo Lăng huynh, huynh chặn đám kia giúp ta ba ngày, ba ngày nữa ta sẽ quay lại tìm huynh!”  Nói rồi, hắn lập tức biến mất.  Sắc mặt Đạo Lăng tái nhợt ngay tức thì: “Ba ngày sau, huynh đến nhặt xác cho ta luôn đi…”  …  Đi thật rồi sao?  Thấy Diệp Huyên biến mất không thấy, Đạo Lăng giống như sét đánh ngang tai, ngẩn người tại chỗ!  Xa xa, Lam Tôn kia nhếch miệng cười châm chọc: “Đây chính là người mà ngươi liều mạng bảo vệ? Ngươi...”  Nói đến đây, đồng tử mắt bà ta chợt co rụt lại, xoay người giơ cánh tay lên chắn.  Ầm!  Một mảnh kiếm quang bùng nổ từ trên cánh tay bà ta!  Ầm vang!  Lam Tôn lập tức bị lùi ra xa hàng vạn trượng!  Mà bà ta vừa mới dừng lại, một tàn ảnh đột nhiên vút qua, không phải Diệp Huyên, mà là Đạo Lăng!  Một quyền ấn đánh thẳng mặt Lam Tôn!  Trong mắt Lam Tôn hiện lên một tia tà khí, bà ta phất tay áo lên.  Ầm đùng!  Trước mặt bà ta, thời không lập tức bị sụp đổ mai một!  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Lam tôn ở đằng xa vẫn không lộ cảm xúc trên mặt, bà ta đột nhiên vung tay áo, cả tinh không nơi này dường như bị nhấc lên cao.  Ầm ầm!  Trong giây lát, một luồng sức mạnh khủng khiếp bao phủ tinh không, Đạo Lăng lập tức bị sức mạnh đó đẩy lùi hơn mấy chục vạn trượng, đến lúc y dừng lại được thì thân thể đã vỡ vụn, không chỉ vậy mà linh hồn cũng trở nên cực kỳ yếu ớt.  Một chiêu vừa này suýt chút nữa đánh bay cả linh hồn của hắn.  Đạo Lăng quay đầu liếc nhìn nơi xa, lúc này, Thiên Khí và Thích Thiên đều bị lép vế.  Đạo Lăng lại nhìn về phía Diệp Huyên đang tĩnh tọa, nói khẽ: “Diệp huynh, nếu huynh còn không tỉnh thì chúng ta chỉ có thể đợi kiếp sau tiếp tục mối duyên huynh đệ này!”  Ở nơi xa, mặt Lam tôn không chút cảm xúc: “Cho dù giờ hắn tỉnh thì thay đổi được gì?”  Dứt lời, bà ta chậm rãi nắm chặt tay phải, một luồng sức mạnh khủng khiếp nhanh chóng được ngưng tụ.  Đạo Lăng hít sâu một hơi, nói khẽ: “Diệp huynh… Huynh hãy nói thật đi, có phải huynh tỉnh rồi không?”  Diệp Huyên không trả lời.  Giọng Đạo Lăng run run: “Diệp huynh, đừng đùa nhau nữa! Huynh mau dậy đi! Nếu huynh không dậy thì chúng ta sẽ bị diệt gọn cả đám đó!”  Diệp Huyên vẫn không đáp lại.  Đạo Lăng còn muốn nói thêm gì nữa thì Diệp Huyên đột ngột bật dậy. Thấy vậy, Đạo Lăng lập tức vui thấy rõ: “Diệp huynh?”  Diệp Huyên liếc nhìn chân trời, nói khẽ: “Ta hiểu rồi!”  Dứt lời, hắn quay lưng rời đi.  Đạo Lăng ngây ngẩn cả người, lên tiếng: “Diệp huynh, huynh muốn đi đâu?”  Diệp Huyên không quay đầu lại: “Ta tính đi bế quan tu luyện, Đạo Lăng huynh, huynh chặn đám kia giúp ta ba ngày, ba ngày nữa ta sẽ quay lại tìm huynh!”  Nói rồi, hắn lập tức biến mất.  Sắc mặt Đạo Lăng tái nhợt ngay tức thì: “Ba ngày sau, huynh đến nhặt xác cho ta luôn đi…”  …  Đi thật rồi sao?  Thấy Diệp Huyên biến mất không thấy, Đạo Lăng giống như sét đánh ngang tai, ngẩn người tại chỗ!  Xa xa, Lam Tôn kia nhếch miệng cười châm chọc: “Đây chính là người mà ngươi liều mạng bảo vệ? Ngươi...”  Nói đến đây, đồng tử mắt bà ta chợt co rụt lại, xoay người giơ cánh tay lên chắn.  Ầm!  Một mảnh kiếm quang bùng nổ từ trên cánh tay bà ta!  Ầm vang!  Lam Tôn lập tức bị lùi ra xa hàng vạn trượng!  Mà bà ta vừa mới dừng lại, một tàn ảnh đột nhiên vút qua, không phải Diệp Huyên, mà là Đạo Lăng!  Một quyền ấn đánh thẳng mặt Lam Tôn!  Trong mắt Lam Tôn hiện lên một tia tà khí, bà ta phất tay áo lên.  Ầm đùng!  Trước mặt bà ta, thời không lập tức bị sụp đổ mai một!  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Lam tôn ở đằng xa vẫn không lộ cảm xúc trên mặt, bà ta đột nhiên vung tay áo, cả tinh không nơi này dường như bị nhấc lên cao.  Ầm ầm!  Trong giây lát, một luồng sức mạnh khủng khiếp bao phủ tinh không, Đạo Lăng lập tức bị sức mạnh đó đẩy lùi hơn mấy chục vạn trượng, đến lúc y dừng lại được thì thân thể đã vỡ vụn, không chỉ vậy mà linh hồn cũng trở nên cực kỳ yếu ớt.  Một chiêu vừa này suýt chút nữa đánh bay cả linh hồn của hắn.  Đạo Lăng quay đầu liếc nhìn nơi xa, lúc này, Thiên Khí và Thích Thiên đều bị lép vế.  Đạo Lăng lại nhìn về phía Diệp Huyên đang tĩnh tọa, nói khẽ: “Diệp huynh, nếu huynh còn không tỉnh thì chúng ta chỉ có thể đợi kiếp sau tiếp tục mối duyên huynh đệ này!”  Ở nơi xa, mặt Lam tôn không chút cảm xúc: “Cho dù giờ hắn tỉnh thì thay đổi được gì?”  Dứt lời, bà ta chậm rãi nắm chặt tay phải, một luồng sức mạnh khủng khiếp nhanh chóng được ngưng tụ.  Đạo Lăng hít sâu một hơi, nói khẽ: “Diệp huynh… Huynh hãy nói thật đi, có phải huynh tỉnh rồi không?”  Diệp Huyên không trả lời.  Giọng Đạo Lăng run run: “Diệp huynh, đừng đùa nhau nữa! Huynh mau dậy đi! Nếu huynh không dậy thì chúng ta sẽ bị diệt gọn cả đám đó!”  Diệp Huyên vẫn không đáp lại.  Đạo Lăng còn muốn nói thêm gì nữa thì Diệp Huyên đột ngột bật dậy. Thấy vậy, Đạo Lăng lập tức vui thấy rõ: “Diệp huynh?”  Diệp Huyên liếc nhìn chân trời, nói khẽ: “Ta hiểu rồi!”  Dứt lời, hắn quay lưng rời đi.  Đạo Lăng ngây ngẩn cả người, lên tiếng: “Diệp huynh, huynh muốn đi đâu?”  Diệp Huyên không quay đầu lại: “Ta tính đi bế quan tu luyện, Đạo Lăng huynh, huynh chặn đám kia giúp ta ba ngày, ba ngày nữa ta sẽ quay lại tìm huynh!”  Nói rồi, hắn lập tức biến mất.  Sắc mặt Đạo Lăng tái nhợt ngay tức thì: “Ba ngày sau, huynh đến nhặt xác cho ta luôn đi…”  …  Đi thật rồi sao?  Thấy Diệp Huyên biến mất không thấy, Đạo Lăng giống như sét đánh ngang tai, ngẩn người tại chỗ!  Xa xa, Lam Tôn kia nhếch miệng cười châm chọc: “Đây chính là người mà ngươi liều mạng bảo vệ? Ngươi...”  Nói đến đây, đồng tử mắt bà ta chợt co rụt lại, xoay người giơ cánh tay lên chắn.  Ầm!  Một mảnh kiếm quang bùng nổ từ trên cánh tay bà ta!  Ầm vang!  Lam Tôn lập tức bị lùi ra xa hàng vạn trượng!  Mà bà ta vừa mới dừng lại, một tàn ảnh đột nhiên vút qua, không phải Diệp Huyên, mà là Đạo Lăng!  Một quyền ấn đánh thẳng mặt Lam Tôn!  Trong mắt Lam Tôn hiện lên một tia tà khí, bà ta phất tay áo lên.  Ầm đùng!  Trước mặt bà ta, thời không lập tức bị sụp đổ mai một!  

Chương 9170