Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 9193
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Ầm! Thời không trước mặt ông ta lập tức nổ tung, Thích Thiên trực tiếp lùi lại mấy vạn trượng. Khi gã dừng lại thì khóe miệng cũng hộc máu, tim gan phèo phổi nứt toạc! Mà ban nãy mấy người họ ra tay lại chưa đến một giây! Trong một giây đó, Thư Hiền Giả đã đỡ được đòn tấn công của bốn người! Bên kia, Đạo Lăng lau máu nơi khóe miệng đi rồi nhìn về phía Thư Hiền Giả kia nói: "Diệp huynh, chúng ta đánh không lại!" Diệp Huyên im lặng một lát mới nói: "Có lẽ chúng ta đã bị bút Đại Đạo gài rồi! Tên kia cũng ác ghê, sắp xếp kẻ địch có thể xếp mấy tên yếu trước để luyện tập không vậy? Thật tình..." Hệ ngân hà. Trong một căn phòng nào đó bỗng vang lên một tiếng gào thét đầy tức giận: "Xếp mấy tên yếu trước để luyện tập? Ngươi cho rằng mình là ai? A a a? Ngươi cho rằng mình là ai? Trước có Diệp Huyên, sau có ông trời hả? Mụ nội nó, ông đây nhịn ngươi lâu rồi! Ngươi..." Bấy giờ bỗng có một thanh kiếm xuất hiện ở trong phòng. Đó là kiếm Hành Đạo. Trong phòng yên tĩnh như chết một lúc rồi truyền ra một giọng nói hết sức bình tĩnh: "Lời nói ban nãy của ta đúng là có hơi quá đáng, đối với chuyện này thì ta xin lỗi, ta sẽ kiểm điểm lại. Lần sau sẽ không còn như vậy nữa! Ta đảm bảo đó..." ... Trong tinh không, vẻ mặt bốn người Diệp Huyên đều hết sức nghiêm trọng! Thật sự rất mạnh! Lam tôn trước đó cũng rất mạnh nhưng so với Thư Hiền Giả lại không phải cùng một cấp bậc! Chưa nói đến cái khác, Diệp Huyên đã thấy hơi bực bội! Trình độ của kẻ địch đúng là chẳng bao giờ bình thường nổi! Quả thật là có chút quá đáng! Đằng xa, Thư Hiền Giả liếc bốn người Diệp Huyên, mặt mày bình tĩnh nhưng trong lòng cũng hơi lo ngại. Người có khí vận đại đạo! Người như vậy cũng không phải kẻ bình thường, nên biết rằng Tiên Lăng cũng có một người có được khí vận đại đạo. Mà mức độ khủ ng bố của vị đó quả thật có thể miêu tả bằng hai chữ bi3n thái! Dù bốn người trước mắt không có kh ủng bố bằng vị kia, nhưng ông ta biết họ vẫn chưa trưởng thành! Tuy là kẻ địch, song phải công nhận rằng họ đúng là cực kỳ yêu nghiệt! Phải biết rằng, trong tình huống bình thường thì ở trước mặt ông ta, người có trình độ nhỏ hơn hai cảnh giới còn không có cả can đảm để nhìn thẳng vào mình! Như lời chg, nếu để bốn người kia trưởng thành thì mai sau chắc chắn sẽ rắc rối to cho họ, thậm chí còn mang lại tai họa cho Tiên Lăng! Thư Hiền Giả nghĩ vậy bèn ngẩng đầu liếc bốn người Diệp Huyên đằng xa, chậm rãi siết chặt tay phải. Cách tốt nhất để giải quyết rắc rối chính là bóp tắt nó khi nó còn chưa hình thành!
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Ầm! Thời không trước mặt ông ta lập tức nổ tung, Thích Thiên trực tiếp lùi lại mấy vạn trượng. Khi gã dừng lại thì khóe miệng cũng hộc máu, tim gan phèo phổi nứt toạc! Mà ban nãy mấy người họ ra tay lại chưa đến một giây! Trong một giây đó, Thư Hiền Giả đã đỡ được đòn tấn công của bốn người! Bên kia, Đạo Lăng lau máu nơi khóe miệng đi rồi nhìn về phía Thư Hiền Giả kia nói: "Diệp huynh, chúng ta đánh không lại!" Diệp Huyên im lặng một lát mới nói: "Có lẽ chúng ta đã bị bút Đại Đạo gài rồi! Tên kia cũng ác ghê, sắp xếp kẻ địch có thể xếp mấy tên yếu trước để luyện tập không vậy? Thật tình..." Hệ ngân hà. Trong một căn phòng nào đó bỗng vang lên một tiếng gào thét đầy tức giận: "Xếp mấy tên yếu trước để luyện tập? Ngươi cho rằng mình là ai? A a a? Ngươi cho rằng mình là ai? Trước có Diệp Huyên, sau có ông trời hả? Mụ nội nó, ông đây nhịn ngươi lâu rồi! Ngươi..." Bấy giờ bỗng có một thanh kiếm xuất hiện ở trong phòng. Đó là kiếm Hành Đạo. Trong phòng yên tĩnh như chết một lúc rồi truyền ra một giọng nói hết sức bình tĩnh: "Lời nói ban nãy của ta đúng là có hơi quá đáng, đối với chuyện này thì ta xin lỗi, ta sẽ kiểm điểm lại. Lần sau sẽ không còn như vậy nữa! Ta đảm bảo đó..." ... Trong tinh không, vẻ mặt bốn người Diệp Huyên đều hết sức nghiêm trọng! Thật sự rất mạnh! Lam tôn trước đó cũng rất mạnh nhưng so với Thư Hiền Giả lại không phải cùng một cấp bậc! Chưa nói đến cái khác, Diệp Huyên đã thấy hơi bực bội! Trình độ của kẻ địch đúng là chẳng bao giờ bình thường nổi! Quả thật là có chút quá đáng! Đằng xa, Thư Hiền Giả liếc bốn người Diệp Huyên, mặt mày bình tĩnh nhưng trong lòng cũng hơi lo ngại. Người có khí vận đại đạo! Người như vậy cũng không phải kẻ bình thường, nên biết rằng Tiên Lăng cũng có một người có được khí vận đại đạo. Mà mức độ khủ ng bố của vị đó quả thật có thể miêu tả bằng hai chữ bi3n thái! Dù bốn người trước mắt không có kh ủng bố bằng vị kia, nhưng ông ta biết họ vẫn chưa trưởng thành! Tuy là kẻ địch, song phải công nhận rằng họ đúng là cực kỳ yêu nghiệt! Phải biết rằng, trong tình huống bình thường thì ở trước mặt ông ta, người có trình độ nhỏ hơn hai cảnh giới còn không có cả can đảm để nhìn thẳng vào mình! Như lời chg, nếu để bốn người kia trưởng thành thì mai sau chắc chắn sẽ rắc rối to cho họ, thậm chí còn mang lại tai họa cho Tiên Lăng! Thư Hiền Giả nghĩ vậy bèn ngẩng đầu liếc bốn người Diệp Huyên đằng xa, chậm rãi siết chặt tay phải. Cách tốt nhất để giải quyết rắc rối chính là bóp tắt nó khi nó còn chưa hình thành!
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Ầm! Thời không trước mặt ông ta lập tức nổ tung, Thích Thiên trực tiếp lùi lại mấy vạn trượng. Khi gã dừng lại thì khóe miệng cũng hộc máu, tim gan phèo phổi nứt toạc! Mà ban nãy mấy người họ ra tay lại chưa đến một giây! Trong một giây đó, Thư Hiền Giả đã đỡ được đòn tấn công của bốn người! Bên kia, Đạo Lăng lau máu nơi khóe miệng đi rồi nhìn về phía Thư Hiền Giả kia nói: "Diệp huynh, chúng ta đánh không lại!" Diệp Huyên im lặng một lát mới nói: "Có lẽ chúng ta đã bị bút Đại Đạo gài rồi! Tên kia cũng ác ghê, sắp xếp kẻ địch có thể xếp mấy tên yếu trước để luyện tập không vậy? Thật tình..." Hệ ngân hà. Trong một căn phòng nào đó bỗng vang lên một tiếng gào thét đầy tức giận: "Xếp mấy tên yếu trước để luyện tập? Ngươi cho rằng mình là ai? A a a? Ngươi cho rằng mình là ai? Trước có Diệp Huyên, sau có ông trời hả? Mụ nội nó, ông đây nhịn ngươi lâu rồi! Ngươi..." Bấy giờ bỗng có một thanh kiếm xuất hiện ở trong phòng. Đó là kiếm Hành Đạo. Trong phòng yên tĩnh như chết một lúc rồi truyền ra một giọng nói hết sức bình tĩnh: "Lời nói ban nãy của ta đúng là có hơi quá đáng, đối với chuyện này thì ta xin lỗi, ta sẽ kiểm điểm lại. Lần sau sẽ không còn như vậy nữa! Ta đảm bảo đó..." ... Trong tinh không, vẻ mặt bốn người Diệp Huyên đều hết sức nghiêm trọng! Thật sự rất mạnh! Lam tôn trước đó cũng rất mạnh nhưng so với Thư Hiền Giả lại không phải cùng một cấp bậc! Chưa nói đến cái khác, Diệp Huyên đã thấy hơi bực bội! Trình độ của kẻ địch đúng là chẳng bao giờ bình thường nổi! Quả thật là có chút quá đáng! Đằng xa, Thư Hiền Giả liếc bốn người Diệp Huyên, mặt mày bình tĩnh nhưng trong lòng cũng hơi lo ngại. Người có khí vận đại đạo! Người như vậy cũng không phải kẻ bình thường, nên biết rằng Tiên Lăng cũng có một người có được khí vận đại đạo. Mà mức độ khủ ng bố của vị đó quả thật có thể miêu tả bằng hai chữ bi3n thái! Dù bốn người trước mắt không có kh ủng bố bằng vị kia, nhưng ông ta biết họ vẫn chưa trưởng thành! Tuy là kẻ địch, song phải công nhận rằng họ đúng là cực kỳ yêu nghiệt! Phải biết rằng, trong tình huống bình thường thì ở trước mặt ông ta, người có trình độ nhỏ hơn hai cảnh giới còn không có cả can đảm để nhìn thẳng vào mình! Như lời chg, nếu để bốn người kia trưởng thành thì mai sau chắc chắn sẽ rắc rối to cho họ, thậm chí còn mang lại tai họa cho Tiên Lăng! Thư Hiền Giả nghĩ vậy bèn ngẩng đầu liếc bốn người Diệp Huyên đằng xa, chậm rãi siết chặt tay phải. Cách tốt nhất để giải quyết rắc rối chính là bóp tắt nó khi nó còn chưa hình thành!