Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 9201

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Một luồng sức mạnh đáng sợ từ trên trời giáng xuống, không gian như bị xé toạc.  Bên dưới, Thích Thiên nhìn về phía xa, ở cách đó không xa, thời không đột nhiên rách ra, một thiếu niên từ từ bước đến.  Thiếu niên mặc trường bào, mái tóc đen được buộc cao phía sau, tay trái cầm một thanh đao dài có vỏ bọc, bước đi rất ung dung và bình thản.  Thích Thiên nhìn thiếu niên, vẻ mặt cũng rất bình thản.  Gã biết thiếu niên trước mặt chính là đối thủ của mình.  Thiếu niên bỗng khẽ nói: “Khí vận Đại Đạo…”  Hắn ta vừa nói vừa lắc đầu, nở nụ cười khinh miệt: “Yêu nghiệt chân chính thì cần gì đến sự công nhận của bút Đại Đạo? Cần gì đến sự giúp sức của nó?”  Hắn ta vừa dứt lời thì đột nhiên nhún người, rút đao ra.  Vụt!  Đao quang bỗng xé nát trời đất.  Bên dưới, Thích Thiên nheo hai mắt, giẫm nhẹ chân phải.  Ầm!  Thích Thiên bay lên trời, đón lấy luồng đao quang đó, trời đất lập tức bắt đầu bị hủy diệt…  …  Mặt khác, một thiếu niên và một ông già đang lặng lẽ quan sát những gì trước mắt.  Thiếu niên đó là Tà Quân.  Tà Quân khẽ nói: “Thầy, cuối cùng thì bọn họ cũng đã đánh nhau với Tiên Lăng”.  Ông già bên cạnh Tà Quân phấn khích nói: “Đương nhiên đấy là chuyện tốt không gì bằng rồi”.  Tà Quân im lặng.  Ông già hạ giọng nói: “Ngươi muốn giúp bọn họ sao?”  Tà Quân gật đầu: “Làm ngư ông đắc lợi không hay lắm”.  Ông già hơi thắc mắc: “Không hay chỗ nào? Để cho mấy người này đánh nhau sứt đầu mẻ trán với Tiên Lăng chẳng phải là chuyện vô cùng tốt sao?”  Tà Quân im lặng một lúc rồi lắc đầu: “Không tốt”.  Ông già thắc mắc: “Tại sao? Để bọn họ làm tiêu hao sức mạnh của Tiên Lăng, bất luận bọn họ chết hay Tiên Lăng bị tiêu hao lực lượng thì đối với chúng ta mà nói, đó đều là chuyện tốt”.  Tà Quân lại lắc đầu: “Không thể nghĩ như thế, sư phụ, nếu bọn họ chết thì chúng ta sẽ không còn đồng minh mạnh nữa, đến lúc đó, khi đụng phải Tiên Lăng, Tà Linh tộc của chúng ta không thể trở mình”.  Ông ta vừa nói vừa nhìn về phía xa rồi nhẹ nhàng nói tiếp: “Hôm nay, chúng ta khoanh tay đứng nhìn, không ra tay giúp đỡ, sau này, khi Tiên Lăng đối phó với Tà Linh chúng ta thì ai sẽ giúp đỡ chúng ta đây?”  Ông già im lặng.  Tà Quân nhìn về Kiếp Chủ ở phía xa, ánh mắt dần trở lên lạnh lùng: “Với thực lực của Tà Linh tộc chúng ta, đời này kiếp này cũng không có cơ hội báo thù, nếu đã như vậy thì tại sao lại không cược một ván?”  Hắn ta vừa dứt lời thì liền đưa tay phải về trước, nắm chặt, một cây thương dài màu đỏ máu đột ngột xuất hiện trong tay.  Mặt ông già liền biến sắc, ông ta vội nói: “Ngươi… Đừng kích động, nếu bây giờ mà ra tay thì đồng nghĩa với việc để lộ thân phận, chúng ta…”  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Một luồng sức mạnh đáng sợ từ trên trời giáng xuống, không gian như bị xé toạc.  Bên dưới, Thích Thiên nhìn về phía xa, ở cách đó không xa, thời không đột nhiên rách ra, một thiếu niên từ từ bước đến.  Thiếu niên mặc trường bào, mái tóc đen được buộc cao phía sau, tay trái cầm một thanh đao dài có vỏ bọc, bước đi rất ung dung và bình thản.  Thích Thiên nhìn thiếu niên, vẻ mặt cũng rất bình thản.  Gã biết thiếu niên trước mặt chính là đối thủ của mình.  Thiếu niên bỗng khẽ nói: “Khí vận Đại Đạo…”  Hắn ta vừa nói vừa lắc đầu, nở nụ cười khinh miệt: “Yêu nghiệt chân chính thì cần gì đến sự công nhận của bút Đại Đạo? Cần gì đến sự giúp sức của nó?”  Hắn ta vừa dứt lời thì đột nhiên nhún người, rút đao ra.  Vụt!  Đao quang bỗng xé nát trời đất.  Bên dưới, Thích Thiên nheo hai mắt, giẫm nhẹ chân phải.  Ầm!  Thích Thiên bay lên trời, đón lấy luồng đao quang đó, trời đất lập tức bắt đầu bị hủy diệt…  …  Mặt khác, một thiếu niên và một ông già đang lặng lẽ quan sát những gì trước mắt.  Thiếu niên đó là Tà Quân.  Tà Quân khẽ nói: “Thầy, cuối cùng thì bọn họ cũng đã đánh nhau với Tiên Lăng”.  Ông già bên cạnh Tà Quân phấn khích nói: “Đương nhiên đấy là chuyện tốt không gì bằng rồi”.  Tà Quân im lặng.  Ông già hạ giọng nói: “Ngươi muốn giúp bọn họ sao?”  Tà Quân gật đầu: “Làm ngư ông đắc lợi không hay lắm”.  Ông già hơi thắc mắc: “Không hay chỗ nào? Để cho mấy người này đánh nhau sứt đầu mẻ trán với Tiên Lăng chẳng phải là chuyện vô cùng tốt sao?”  Tà Quân im lặng một lúc rồi lắc đầu: “Không tốt”.  Ông già thắc mắc: “Tại sao? Để bọn họ làm tiêu hao sức mạnh của Tiên Lăng, bất luận bọn họ chết hay Tiên Lăng bị tiêu hao lực lượng thì đối với chúng ta mà nói, đó đều là chuyện tốt”.  Tà Quân lại lắc đầu: “Không thể nghĩ như thế, sư phụ, nếu bọn họ chết thì chúng ta sẽ không còn đồng minh mạnh nữa, đến lúc đó, khi đụng phải Tiên Lăng, Tà Linh tộc của chúng ta không thể trở mình”.  Ông ta vừa nói vừa nhìn về phía xa rồi nhẹ nhàng nói tiếp: “Hôm nay, chúng ta khoanh tay đứng nhìn, không ra tay giúp đỡ, sau này, khi Tiên Lăng đối phó với Tà Linh chúng ta thì ai sẽ giúp đỡ chúng ta đây?”  Ông già im lặng.  Tà Quân nhìn về Kiếp Chủ ở phía xa, ánh mắt dần trở lên lạnh lùng: “Với thực lực của Tà Linh tộc chúng ta, đời này kiếp này cũng không có cơ hội báo thù, nếu đã như vậy thì tại sao lại không cược một ván?”  Hắn ta vừa dứt lời thì liền đưa tay phải về trước, nắm chặt, một cây thương dài màu đỏ máu đột ngột xuất hiện trong tay.  Mặt ông già liền biến sắc, ông ta vội nói: “Ngươi… Đừng kích động, nếu bây giờ mà ra tay thì đồng nghĩa với việc để lộ thân phận, chúng ta…”  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Một luồng sức mạnh đáng sợ từ trên trời giáng xuống, không gian như bị xé toạc.  Bên dưới, Thích Thiên nhìn về phía xa, ở cách đó không xa, thời không đột nhiên rách ra, một thiếu niên từ từ bước đến.  Thiếu niên mặc trường bào, mái tóc đen được buộc cao phía sau, tay trái cầm một thanh đao dài có vỏ bọc, bước đi rất ung dung và bình thản.  Thích Thiên nhìn thiếu niên, vẻ mặt cũng rất bình thản.  Gã biết thiếu niên trước mặt chính là đối thủ của mình.  Thiếu niên bỗng khẽ nói: “Khí vận Đại Đạo…”  Hắn ta vừa nói vừa lắc đầu, nở nụ cười khinh miệt: “Yêu nghiệt chân chính thì cần gì đến sự công nhận của bút Đại Đạo? Cần gì đến sự giúp sức của nó?”  Hắn ta vừa dứt lời thì đột nhiên nhún người, rút đao ra.  Vụt!  Đao quang bỗng xé nát trời đất.  Bên dưới, Thích Thiên nheo hai mắt, giẫm nhẹ chân phải.  Ầm!  Thích Thiên bay lên trời, đón lấy luồng đao quang đó, trời đất lập tức bắt đầu bị hủy diệt…  …  Mặt khác, một thiếu niên và một ông già đang lặng lẽ quan sát những gì trước mắt.  Thiếu niên đó là Tà Quân.  Tà Quân khẽ nói: “Thầy, cuối cùng thì bọn họ cũng đã đánh nhau với Tiên Lăng”.  Ông già bên cạnh Tà Quân phấn khích nói: “Đương nhiên đấy là chuyện tốt không gì bằng rồi”.  Tà Quân im lặng.  Ông già hạ giọng nói: “Ngươi muốn giúp bọn họ sao?”  Tà Quân gật đầu: “Làm ngư ông đắc lợi không hay lắm”.  Ông già hơi thắc mắc: “Không hay chỗ nào? Để cho mấy người này đánh nhau sứt đầu mẻ trán với Tiên Lăng chẳng phải là chuyện vô cùng tốt sao?”  Tà Quân im lặng một lúc rồi lắc đầu: “Không tốt”.  Ông già thắc mắc: “Tại sao? Để bọn họ làm tiêu hao sức mạnh của Tiên Lăng, bất luận bọn họ chết hay Tiên Lăng bị tiêu hao lực lượng thì đối với chúng ta mà nói, đó đều là chuyện tốt”.  Tà Quân lại lắc đầu: “Không thể nghĩ như thế, sư phụ, nếu bọn họ chết thì chúng ta sẽ không còn đồng minh mạnh nữa, đến lúc đó, khi đụng phải Tiên Lăng, Tà Linh tộc của chúng ta không thể trở mình”.  Ông ta vừa nói vừa nhìn về phía xa rồi nhẹ nhàng nói tiếp: “Hôm nay, chúng ta khoanh tay đứng nhìn, không ra tay giúp đỡ, sau này, khi Tiên Lăng đối phó với Tà Linh chúng ta thì ai sẽ giúp đỡ chúng ta đây?”  Ông già im lặng.  Tà Quân nhìn về Kiếp Chủ ở phía xa, ánh mắt dần trở lên lạnh lùng: “Với thực lực của Tà Linh tộc chúng ta, đời này kiếp này cũng không có cơ hội báo thù, nếu đã như vậy thì tại sao lại không cược một ván?”  Hắn ta vừa dứt lời thì liền đưa tay phải về trước, nắm chặt, một cây thương dài màu đỏ máu đột ngột xuất hiện trong tay.  Mặt ông già liền biến sắc, ông ta vội nói: “Ngươi… Đừng kích động, nếu bây giờ mà ra tay thì đồng nghĩa với việc để lộ thân phận, chúng ta…”  

Chương 9201