Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 9232
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Ông già run run giọng nói: “Chuyện này… Sao có thể xảy ra?” Diệp Huyên bình thản: “Lên đường bình an”. Hắn vừa dứt lời thì xòe tay ra, một luồng kiếm quang bay ra từ trong bàn tay hắn, xóa bỏ hoàn toàn linh hồn của ông già. Xong rồi! Bọn Đạo Lăng ở bên cạnh đều nhìn Diệp Huyên. Diệp Huyên chớp mắt: “Mọi người nhìn ta làm gì?” Đạo Lăng nhìn Diệp Huyên chằm chằm: “Kiếm lúc nãy của huynh là kiếm gì vậy?” Diệp Huyên mỉm cười đáp: “Trảm Hư Vô”. Đạo Lăng hơi chau mày: “Hình như trước đây chưa từng thấy huynh thi triển”. Diệp Huyên mỉm cười: “Ta vừa mới lĩnh hội ra”. Hắn nói xong thì quay đầu bỏ đi. Quân Tà ở bên cạnh khẽ than: “Lợi hại thật…” Đạo Lăng nhìn sang Quân Tà: “Huynh tin lời huynh ấy sao?” Quân Tà thật thà gật đầu: “Đương nhiên”. Đạo Lăng lắc đầu: “Huynh còn non quá”. Quân Tà: “…” Mặt khác, phải nói là lúc này Diệp Huyên đang rất phấn khích. Hắn không ngờ uy lực của Trảm Hư Vô lại đáng gờm đến vậy. Có thể hạ được Tuế Nguyệt Tiên trong tích tắc sao? Khiếp thật! Diệp Huyên từ từ nhắm mắt lại, bắt đầu nghiên cứu sâu hơn về Trảm Hư Vô. Trước đó, hắn vô tình học được chiêu Trảm Hư Vô này nhưng không hề nghiên cứu sâu, vì vậy trình độ kiếm kỹ này của hắn chưa cao. Bây giờ, sau khi chứng kiến được sự khủng khiếp của chiêu kiếm này, hắn đã quyết định nghiên cứu sâu hơn để phát huy uy lực của kiếm này đến mức tối đa. Còn bọn Đạo Lăng thì cũng điên cuồng tu luyện. Sau khi bọn họ nhìn thấy Diệp Huyên có thể tiêu diệt được một vị Tuế Nguyệt Tiên chỉ trong tích tắc như thế thì cũng cảm thấy có phần bị đả kích. Mặc dù đều là anh em tốt nhưng bọn họ vẫn muốn ganh đua. Tiếp tục tu luyện! … Tiên Lăng. Tiên Lăng hiện tại đã thành một đống hoang tàn, còn các cao thủ trong Tiên Lăng thì gần như đã bị gi ết chết hết. Tiên Lăng một thời phồn hoa nay đã trở nên cực kỳ hiu quạnh. Một thanh niên đứng trước thành Tiên Lăng, nhìn về phía xa, lặng thinh và không nói gì.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Ông già run run giọng nói: “Chuyện này… Sao có thể xảy ra?” Diệp Huyên bình thản: “Lên đường bình an”. Hắn vừa dứt lời thì xòe tay ra, một luồng kiếm quang bay ra từ trong bàn tay hắn, xóa bỏ hoàn toàn linh hồn của ông già. Xong rồi! Bọn Đạo Lăng ở bên cạnh đều nhìn Diệp Huyên. Diệp Huyên chớp mắt: “Mọi người nhìn ta làm gì?” Đạo Lăng nhìn Diệp Huyên chằm chằm: “Kiếm lúc nãy của huynh là kiếm gì vậy?” Diệp Huyên mỉm cười đáp: “Trảm Hư Vô”. Đạo Lăng hơi chau mày: “Hình như trước đây chưa từng thấy huynh thi triển”. Diệp Huyên mỉm cười: “Ta vừa mới lĩnh hội ra”. Hắn nói xong thì quay đầu bỏ đi. Quân Tà ở bên cạnh khẽ than: “Lợi hại thật…” Đạo Lăng nhìn sang Quân Tà: “Huynh tin lời huynh ấy sao?” Quân Tà thật thà gật đầu: “Đương nhiên”. Đạo Lăng lắc đầu: “Huynh còn non quá”. Quân Tà: “…” Mặt khác, phải nói là lúc này Diệp Huyên đang rất phấn khích. Hắn không ngờ uy lực của Trảm Hư Vô lại đáng gờm đến vậy. Có thể hạ được Tuế Nguyệt Tiên trong tích tắc sao? Khiếp thật! Diệp Huyên từ từ nhắm mắt lại, bắt đầu nghiên cứu sâu hơn về Trảm Hư Vô. Trước đó, hắn vô tình học được chiêu Trảm Hư Vô này nhưng không hề nghiên cứu sâu, vì vậy trình độ kiếm kỹ này của hắn chưa cao. Bây giờ, sau khi chứng kiến được sự khủng khiếp của chiêu kiếm này, hắn đã quyết định nghiên cứu sâu hơn để phát huy uy lực của kiếm này đến mức tối đa. Còn bọn Đạo Lăng thì cũng điên cuồng tu luyện. Sau khi bọn họ nhìn thấy Diệp Huyên có thể tiêu diệt được một vị Tuế Nguyệt Tiên chỉ trong tích tắc như thế thì cũng cảm thấy có phần bị đả kích. Mặc dù đều là anh em tốt nhưng bọn họ vẫn muốn ganh đua. Tiếp tục tu luyện! … Tiên Lăng. Tiên Lăng hiện tại đã thành một đống hoang tàn, còn các cao thủ trong Tiên Lăng thì gần như đã bị gi ết chết hết. Tiên Lăng một thời phồn hoa nay đã trở nên cực kỳ hiu quạnh. Một thanh niên đứng trước thành Tiên Lăng, nhìn về phía xa, lặng thinh và không nói gì.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Ông già run run giọng nói: “Chuyện này… Sao có thể xảy ra?” Diệp Huyên bình thản: “Lên đường bình an”. Hắn vừa dứt lời thì xòe tay ra, một luồng kiếm quang bay ra từ trong bàn tay hắn, xóa bỏ hoàn toàn linh hồn của ông già. Xong rồi! Bọn Đạo Lăng ở bên cạnh đều nhìn Diệp Huyên. Diệp Huyên chớp mắt: “Mọi người nhìn ta làm gì?” Đạo Lăng nhìn Diệp Huyên chằm chằm: “Kiếm lúc nãy của huynh là kiếm gì vậy?” Diệp Huyên mỉm cười đáp: “Trảm Hư Vô”. Đạo Lăng hơi chau mày: “Hình như trước đây chưa từng thấy huynh thi triển”. Diệp Huyên mỉm cười: “Ta vừa mới lĩnh hội ra”. Hắn nói xong thì quay đầu bỏ đi. Quân Tà ở bên cạnh khẽ than: “Lợi hại thật…” Đạo Lăng nhìn sang Quân Tà: “Huynh tin lời huynh ấy sao?” Quân Tà thật thà gật đầu: “Đương nhiên”. Đạo Lăng lắc đầu: “Huynh còn non quá”. Quân Tà: “…” Mặt khác, phải nói là lúc này Diệp Huyên đang rất phấn khích. Hắn không ngờ uy lực của Trảm Hư Vô lại đáng gờm đến vậy. Có thể hạ được Tuế Nguyệt Tiên trong tích tắc sao? Khiếp thật! Diệp Huyên từ từ nhắm mắt lại, bắt đầu nghiên cứu sâu hơn về Trảm Hư Vô. Trước đó, hắn vô tình học được chiêu Trảm Hư Vô này nhưng không hề nghiên cứu sâu, vì vậy trình độ kiếm kỹ này của hắn chưa cao. Bây giờ, sau khi chứng kiến được sự khủng khiếp của chiêu kiếm này, hắn đã quyết định nghiên cứu sâu hơn để phát huy uy lực của kiếm này đến mức tối đa. Còn bọn Đạo Lăng thì cũng điên cuồng tu luyện. Sau khi bọn họ nhìn thấy Diệp Huyên có thể tiêu diệt được một vị Tuế Nguyệt Tiên chỉ trong tích tắc như thế thì cũng cảm thấy có phần bị đả kích. Mặc dù đều là anh em tốt nhưng bọn họ vẫn muốn ganh đua. Tiếp tục tu luyện! … Tiên Lăng. Tiên Lăng hiện tại đã thành một đống hoang tàn, còn các cao thủ trong Tiên Lăng thì gần như đã bị gi ết chết hết. Tiên Lăng một thời phồn hoa nay đã trở nên cực kỳ hiu quạnh. Một thanh niên đứng trước thành Tiên Lăng, nhìn về phía xa, lặng thinh và không nói gì.