Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 9255

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chơi kỳ vậy?!  Dường như nghĩ tới điều gì đó, nhóm Diệp Huyên liền quay đầu nhìn về phía Thiên Tầm. Thiên Tầm lập tức biến sắc, toan muốn chạy thì đã bị cả nhóm Diệp Huyên lao tới bên cạnh.  Đánh hội đồng!  Rầm rầm rầm huỵch huỵch…  Chỉ một lát, nơi này đã vang lên từng âm thanh vang dội.  Cứ như vậy chừng một lúc sau, cả tinh không mới dần quay về trạng thái bình thường.  Và giờ phút này, thân thể của Thiên Tầm vỡ nát, linh hồn ảm đạm.  Vẫn chưa chết hẳn, nhưng cũng không khác là mấy!  Thiên Tầm đột nhiên hét to: “Thiên Mông!”  Giọng nói đó kèm theo sự giận dữ và không cam lòng vô cùng tận!  Thiên Mông chính là lão già đã chạy trốn kia!  Thật ra nếu như lão già kia không trốn thì với thực lực của hai người bọn họ vẫn có thể đánh với mấy người Diệp Huyên một trận, đợi cường giả Thiên yêu tộc chạy tới.  Nhưng gã không ngờ, Thiên Mông lại bán đứng đồng đội như thế!  Quả thật quá táng tận lương tâm!  Gã không hận nhóm Diệp Huyên, bởi suy cho cùng hai bên vốn là kẻ địch ngươi chết ta sống, làm vậy là chuyện rất bình thường, nhưng còn kẻ bán đồng đội như lão già Thiên Mông thì quá mức không có lương tâm.  Thiên Tầm biến mất khỏi hiện trường trong trạng thái không hề cam lòng.  Diệp Huyên nhìn về nơi xa, cảm thấy buồn cười vì không giữ chân được ông lão áo đen kia.  Hắn biết, chắc chắn Thiên Yêu tộc cũng không có quá nhiều kiểu cường giả như Luân Hồi hành giả, giết bớt một thì sẽ ít đi một, đáng tiếc lại để đối phương chuồn mất.  Lúc này, Thích Thiên đi tới bên cạnh Diệp Huyên: “Diệp huynh, chắc chắn bọn chúng sẽ còn quay lại, lần sau có lẽ sẽ không chỉ là một hai Luân Hồi hành giả nữa!”  Diệp Huyên gật đầu.  Lần này Thiên Yêu tộc đã chịu thiệt thòi lớn, nếu đối phương còn coi thường nhóm mấy người bọn họ thì đúng là quá ngu ngốc. Thế nên chắc chắn lần sau Thiên Yêu tộc sẽ không chỉ phái một Luân Hồi hành giả, thậm chí còn phái cả cường giả có cập bậc cao hơn Luân Hồi hành giả.  Diệp Huyên nhìn mọi người, sau đó nói: “Vừa nãy đánh nhau có thu hoạch được gì không?”  Đạo Lăng gật đầu: “Thu hoạch cực lớn!”  Diệp Huyên cười nói: “Nói thử xem nào!”  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chơi kỳ vậy?!  Dường như nghĩ tới điều gì đó, nhóm Diệp Huyên liền quay đầu nhìn về phía Thiên Tầm. Thiên Tầm lập tức biến sắc, toan muốn chạy thì đã bị cả nhóm Diệp Huyên lao tới bên cạnh.  Đánh hội đồng!  Rầm rầm rầm huỵch huỵch…  Chỉ một lát, nơi này đã vang lên từng âm thanh vang dội.  Cứ như vậy chừng một lúc sau, cả tinh không mới dần quay về trạng thái bình thường.  Và giờ phút này, thân thể của Thiên Tầm vỡ nát, linh hồn ảm đạm.  Vẫn chưa chết hẳn, nhưng cũng không khác là mấy!  Thiên Tầm đột nhiên hét to: “Thiên Mông!”  Giọng nói đó kèm theo sự giận dữ và không cam lòng vô cùng tận!  Thiên Mông chính là lão già đã chạy trốn kia!  Thật ra nếu như lão già kia không trốn thì với thực lực của hai người bọn họ vẫn có thể đánh với mấy người Diệp Huyên một trận, đợi cường giả Thiên yêu tộc chạy tới.  Nhưng gã không ngờ, Thiên Mông lại bán đứng đồng đội như thế!  Quả thật quá táng tận lương tâm!  Gã không hận nhóm Diệp Huyên, bởi suy cho cùng hai bên vốn là kẻ địch ngươi chết ta sống, làm vậy là chuyện rất bình thường, nhưng còn kẻ bán đồng đội như lão già Thiên Mông thì quá mức không có lương tâm.  Thiên Tầm biến mất khỏi hiện trường trong trạng thái không hề cam lòng.  Diệp Huyên nhìn về nơi xa, cảm thấy buồn cười vì không giữ chân được ông lão áo đen kia.  Hắn biết, chắc chắn Thiên Yêu tộc cũng không có quá nhiều kiểu cường giả như Luân Hồi hành giả, giết bớt một thì sẽ ít đi một, đáng tiếc lại để đối phương chuồn mất.  Lúc này, Thích Thiên đi tới bên cạnh Diệp Huyên: “Diệp huynh, chắc chắn bọn chúng sẽ còn quay lại, lần sau có lẽ sẽ không chỉ là một hai Luân Hồi hành giả nữa!”  Diệp Huyên gật đầu.  Lần này Thiên Yêu tộc đã chịu thiệt thòi lớn, nếu đối phương còn coi thường nhóm mấy người bọn họ thì đúng là quá ngu ngốc. Thế nên chắc chắn lần sau Thiên Yêu tộc sẽ không chỉ phái một Luân Hồi hành giả, thậm chí còn phái cả cường giả có cập bậc cao hơn Luân Hồi hành giả.  Diệp Huyên nhìn mọi người, sau đó nói: “Vừa nãy đánh nhau có thu hoạch được gì không?”  Đạo Lăng gật đầu: “Thu hoạch cực lớn!”  Diệp Huyên cười nói: “Nói thử xem nào!”  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chơi kỳ vậy?!  Dường như nghĩ tới điều gì đó, nhóm Diệp Huyên liền quay đầu nhìn về phía Thiên Tầm. Thiên Tầm lập tức biến sắc, toan muốn chạy thì đã bị cả nhóm Diệp Huyên lao tới bên cạnh.  Đánh hội đồng!  Rầm rầm rầm huỵch huỵch…  Chỉ một lát, nơi này đã vang lên từng âm thanh vang dội.  Cứ như vậy chừng một lúc sau, cả tinh không mới dần quay về trạng thái bình thường.  Và giờ phút này, thân thể của Thiên Tầm vỡ nát, linh hồn ảm đạm.  Vẫn chưa chết hẳn, nhưng cũng không khác là mấy!  Thiên Tầm đột nhiên hét to: “Thiên Mông!”  Giọng nói đó kèm theo sự giận dữ và không cam lòng vô cùng tận!  Thiên Mông chính là lão già đã chạy trốn kia!  Thật ra nếu như lão già kia không trốn thì với thực lực của hai người bọn họ vẫn có thể đánh với mấy người Diệp Huyên một trận, đợi cường giả Thiên yêu tộc chạy tới.  Nhưng gã không ngờ, Thiên Mông lại bán đứng đồng đội như thế!  Quả thật quá táng tận lương tâm!  Gã không hận nhóm Diệp Huyên, bởi suy cho cùng hai bên vốn là kẻ địch ngươi chết ta sống, làm vậy là chuyện rất bình thường, nhưng còn kẻ bán đồng đội như lão già Thiên Mông thì quá mức không có lương tâm.  Thiên Tầm biến mất khỏi hiện trường trong trạng thái không hề cam lòng.  Diệp Huyên nhìn về nơi xa, cảm thấy buồn cười vì không giữ chân được ông lão áo đen kia.  Hắn biết, chắc chắn Thiên Yêu tộc cũng không có quá nhiều kiểu cường giả như Luân Hồi hành giả, giết bớt một thì sẽ ít đi một, đáng tiếc lại để đối phương chuồn mất.  Lúc này, Thích Thiên đi tới bên cạnh Diệp Huyên: “Diệp huynh, chắc chắn bọn chúng sẽ còn quay lại, lần sau có lẽ sẽ không chỉ là một hai Luân Hồi hành giả nữa!”  Diệp Huyên gật đầu.  Lần này Thiên Yêu tộc đã chịu thiệt thòi lớn, nếu đối phương còn coi thường nhóm mấy người bọn họ thì đúng là quá ngu ngốc. Thế nên chắc chắn lần sau Thiên Yêu tộc sẽ không chỉ phái một Luân Hồi hành giả, thậm chí còn phái cả cường giả có cập bậc cao hơn Luân Hồi hành giả.  Diệp Huyên nhìn mọi người, sau đó nói: “Vừa nãy đánh nhau có thu hoạch được gì không?”  Đạo Lăng gật đầu: “Thu hoạch cực lớn!”  Diệp Huyên cười nói: “Nói thử xem nào!”  

Chương 9255