Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 9260

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cùng lúc đó, một luồng quyền ý khủng khiếp cũng lao vút về phía Diệp Huyên. Trong tình cảnh ấy, Diệp Huyên nhất thời cảm nhận được một cảm giác áp bách như có ngọn núi đ è xuống.  Diệp Huyên cũng không dám coi thường Cổ Yêu Vương, hắn không biết đối phương có cảnh giới thế nào, nhưng giờ xem ra thực lực của đối phương cao hơn nhiều tên yêu thú Thiên Tầm kia.  Diệp Huyên khẽ nhắm mắt, lúc quyền thức kia tới trước mặt hắn thì hắn bỗng nhiên mở mắt, chém ra một kiếm.  Trảm Hư Vô!  Kiếm vừa chém ra…  Xoẹt!  Luồng quyền ý đáng sợ trước mặt Diệp Huyên đột nhiên bị chôn vùi, như thể chưa từng xuất hiện. Còn Cổ Yêu Vương đang lao tới trước mặt Diệp Huyên thì lập tức biến sắc, hai cánh tay chặn trước người.  Ầm ầm!  Kiếm quang đột nhiên nổ ầm ầm, tiếp theo, Cổ Yêu Vương lùi nhanh lại mấy vạn trượng. Đến khi ông ta dừng lại thì hai tay đã nứt vỡ tạo thành đầy vết thương, không chỉ vậy, cả thân hình ông ta và không gian trước mặt Diệp Huyên cứ thế bị xóa bỏ.  Cổ Yêu Vương nhìn Diệp Huyên đang cầm kiếm đứng phía xa, trong mắt là vẻ khó lòng tin nổi: “Ngươi… Đây là kiếm kỹ gì!”  Diệp Huyên mỉm cười: “Ta tự sáng tạo, Nhất Kiếm Trảm Hư Vô!”  Cổ Yêu Vương gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Không thể nào là do ngươi sáng tạo ra được!”  Diệp Huyên không hiểu lắm: “Tại sao lại không thể?”  Cổ Yêu Vương nhìn chằm chằm Diệp Huyên, im lặng không nói.  Diệp Huyên cười ha ha: “Đúng là không phải do ta sáng tạo, kiếm kỹ này là cha ta sáng tạo, tất nhiên, ông ấy hay ta sáng tạo ra thì có gì khác nhau đâu? Của cha ta là của ta, mà của ta thì vẫn là của ta, ha ha…”  Người đàn ông áo xanh: “…”  Cổ Yêu Vương nhìn Diệp Huyên: “Ngươi đúng là đứa con rất có ‘hiếu’!”  Diệp Huyên cười đáp: “Đừng nói linh tinh nữa! Tới đây nào Cổ Yêu Vương, chúng ta tiếp tục đánh!”  Lời vừa dứt, hắn đột nhiên biến mất ở chính chỗ đang đứng.  Phập!  Một kiếm chém thẳng về phía Cổ Yêu Vương!  Ở nơi xa, trong mắt Cổ Yêu Vương lóe lên ánh sáng lạnh, ngay sau đó, thân thể ông ta rung mạnh, và rồi một con yêu thú xuất hiện.  Bản thể!  Bản thể yêu thú của Cổ Yêu Vương hình như là vượn khổng lồ, tay chân dài ngoằng, thân hình cao đến trăm trượng, hai mắt tựa như đèn lồ ng, trong ánh mắt tràn ngập lệ khí và hung quang, dường như muốn cắn nuốt hết cả vũ trụ, trông vô cùng dọa người.  Bản thể!  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cùng lúc đó, một luồng quyền ý khủng khiếp cũng lao vút về phía Diệp Huyên. Trong tình cảnh ấy, Diệp Huyên nhất thời cảm nhận được một cảm giác áp bách như có ngọn núi đ è xuống.  Diệp Huyên cũng không dám coi thường Cổ Yêu Vương, hắn không biết đối phương có cảnh giới thế nào, nhưng giờ xem ra thực lực của đối phương cao hơn nhiều tên yêu thú Thiên Tầm kia.  Diệp Huyên khẽ nhắm mắt, lúc quyền thức kia tới trước mặt hắn thì hắn bỗng nhiên mở mắt, chém ra một kiếm.  Trảm Hư Vô!  Kiếm vừa chém ra…  Xoẹt!  Luồng quyền ý đáng sợ trước mặt Diệp Huyên đột nhiên bị chôn vùi, như thể chưa từng xuất hiện. Còn Cổ Yêu Vương đang lao tới trước mặt Diệp Huyên thì lập tức biến sắc, hai cánh tay chặn trước người.  Ầm ầm!  Kiếm quang đột nhiên nổ ầm ầm, tiếp theo, Cổ Yêu Vương lùi nhanh lại mấy vạn trượng. Đến khi ông ta dừng lại thì hai tay đã nứt vỡ tạo thành đầy vết thương, không chỉ vậy, cả thân hình ông ta và không gian trước mặt Diệp Huyên cứ thế bị xóa bỏ.  Cổ Yêu Vương nhìn Diệp Huyên đang cầm kiếm đứng phía xa, trong mắt là vẻ khó lòng tin nổi: “Ngươi… Đây là kiếm kỹ gì!”  Diệp Huyên mỉm cười: “Ta tự sáng tạo, Nhất Kiếm Trảm Hư Vô!”  Cổ Yêu Vương gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Không thể nào là do ngươi sáng tạo ra được!”  Diệp Huyên không hiểu lắm: “Tại sao lại không thể?”  Cổ Yêu Vương nhìn chằm chằm Diệp Huyên, im lặng không nói.  Diệp Huyên cười ha ha: “Đúng là không phải do ta sáng tạo, kiếm kỹ này là cha ta sáng tạo, tất nhiên, ông ấy hay ta sáng tạo ra thì có gì khác nhau đâu? Của cha ta là của ta, mà của ta thì vẫn là của ta, ha ha…”  Người đàn ông áo xanh: “…”  Cổ Yêu Vương nhìn Diệp Huyên: “Ngươi đúng là đứa con rất có ‘hiếu’!”  Diệp Huyên cười đáp: “Đừng nói linh tinh nữa! Tới đây nào Cổ Yêu Vương, chúng ta tiếp tục đánh!”  Lời vừa dứt, hắn đột nhiên biến mất ở chính chỗ đang đứng.  Phập!  Một kiếm chém thẳng về phía Cổ Yêu Vương!  Ở nơi xa, trong mắt Cổ Yêu Vương lóe lên ánh sáng lạnh, ngay sau đó, thân thể ông ta rung mạnh, và rồi một con yêu thú xuất hiện.  Bản thể!  Bản thể yêu thú của Cổ Yêu Vương hình như là vượn khổng lồ, tay chân dài ngoằng, thân hình cao đến trăm trượng, hai mắt tựa như đèn lồ ng, trong ánh mắt tràn ngập lệ khí và hung quang, dường như muốn cắn nuốt hết cả vũ trụ, trông vô cùng dọa người.  Bản thể!  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cùng lúc đó, một luồng quyền ý khủng khiếp cũng lao vút về phía Diệp Huyên. Trong tình cảnh ấy, Diệp Huyên nhất thời cảm nhận được một cảm giác áp bách như có ngọn núi đ è xuống.  Diệp Huyên cũng không dám coi thường Cổ Yêu Vương, hắn không biết đối phương có cảnh giới thế nào, nhưng giờ xem ra thực lực của đối phương cao hơn nhiều tên yêu thú Thiên Tầm kia.  Diệp Huyên khẽ nhắm mắt, lúc quyền thức kia tới trước mặt hắn thì hắn bỗng nhiên mở mắt, chém ra một kiếm.  Trảm Hư Vô!  Kiếm vừa chém ra…  Xoẹt!  Luồng quyền ý đáng sợ trước mặt Diệp Huyên đột nhiên bị chôn vùi, như thể chưa từng xuất hiện. Còn Cổ Yêu Vương đang lao tới trước mặt Diệp Huyên thì lập tức biến sắc, hai cánh tay chặn trước người.  Ầm ầm!  Kiếm quang đột nhiên nổ ầm ầm, tiếp theo, Cổ Yêu Vương lùi nhanh lại mấy vạn trượng. Đến khi ông ta dừng lại thì hai tay đã nứt vỡ tạo thành đầy vết thương, không chỉ vậy, cả thân hình ông ta và không gian trước mặt Diệp Huyên cứ thế bị xóa bỏ.  Cổ Yêu Vương nhìn Diệp Huyên đang cầm kiếm đứng phía xa, trong mắt là vẻ khó lòng tin nổi: “Ngươi… Đây là kiếm kỹ gì!”  Diệp Huyên mỉm cười: “Ta tự sáng tạo, Nhất Kiếm Trảm Hư Vô!”  Cổ Yêu Vương gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Không thể nào là do ngươi sáng tạo ra được!”  Diệp Huyên không hiểu lắm: “Tại sao lại không thể?”  Cổ Yêu Vương nhìn chằm chằm Diệp Huyên, im lặng không nói.  Diệp Huyên cười ha ha: “Đúng là không phải do ta sáng tạo, kiếm kỹ này là cha ta sáng tạo, tất nhiên, ông ấy hay ta sáng tạo ra thì có gì khác nhau đâu? Của cha ta là của ta, mà của ta thì vẫn là của ta, ha ha…”  Người đàn ông áo xanh: “…”  Cổ Yêu Vương nhìn Diệp Huyên: “Ngươi đúng là đứa con rất có ‘hiếu’!”  Diệp Huyên cười đáp: “Đừng nói linh tinh nữa! Tới đây nào Cổ Yêu Vương, chúng ta tiếp tục đánh!”  Lời vừa dứt, hắn đột nhiên biến mất ở chính chỗ đang đứng.  Phập!  Một kiếm chém thẳng về phía Cổ Yêu Vương!  Ở nơi xa, trong mắt Cổ Yêu Vương lóe lên ánh sáng lạnh, ngay sau đó, thân thể ông ta rung mạnh, và rồi một con yêu thú xuất hiện.  Bản thể!  Bản thể yêu thú của Cổ Yêu Vương hình như là vượn khổng lồ, tay chân dài ngoằng, thân hình cao đến trăm trượng, hai mắt tựa như đèn lồ ng, trong ánh mắt tràn ngập lệ khí và hung quang, dường như muốn cắn nuốt hết cả vũ trụ, trông vô cùng dọa người.  Bản thể!  

Chương 9260