Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 9310

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tri Hiền đáng thương, mặc dù đọc nhiều sách nhưng lại không biết cách mắng người.  Diệp Huyên thở dài: “Vu quán chủ, chúng ta đều là người đọc sách, đều nên nói lý lẽ, ông cảm thấy mình làm như thế có hợp lý không?”  Ba cao thủ thần bí sau lưng Diệp Huyên định ra tay nhưng lại bị Vu quán chủ cản lại.  Vu quán chủ e dè nhìn Diệp Huyên.  Chắc không phải tên nhóc này đang cố tình bày trò đấy chứ?  Vu quán chủ nghĩ đến đây thì bỗng giật mình, toát mồ hôi lạnh.  Không bình thường!  Thử hỏi một người bình thường mà có thể lấy ra được một trăm vạn Trụ Mạch được sao?  Có thể sao?  Rõ ràng là không thể.  Chỉ có mấy thế lực siêu cấp mới có thể nhẹ nhàng lấy ra được một trăm vạn Trụ Mạch như thế, hơn nữa, quan trọng nhất là sau khi người của ông ta xuất hiện, thiếu niên trước mặt ông ta vẫn có thể điềm tĩnh như thế.  Tại sao hắn lại bình tĩnh đến vậy?  Dựa vào đâu?  Thực lực.  Hoặc là có người chống lưng.  Vu quán chủ nghĩ đến đây thì lấy lại bình tĩnh.  Lúc này ông ta đã chắc chắn nhất định thiếu niên trước mặt đang cố tình giả vờ, đối phương muốn ra oai.  Vu quán chủ đoán thế thì bỗng giận dữ nhìn sang ba cao thủ: “Ai bảo các ngươi ra đây? Còn không cút hết đi”.  Ba cao thủ nghe vậy thì ngớ người ra.  Đùa gì thế?  Vu quán chủ bỗng giận dữ: “Nhìn gì mà nhìn? Cút”.  Ba cao thủ nhìn nhau, vẫn còn hơi ngỡ ngàng nhưng không dám hỏi nhiều mà lập tức lui xuống ngay.  Tri Hiền ở bên cạnh Diệp Huyên chau mày, có vẻ hơi thắc mắc.  Thanh Khâu nhìn sang Diệp Huyên, bịt miệng cười.  Diệp Huyên nhìn Vu quán chủ với vẻ mặt bình thản.  Vu quán chủ nhìn Diệp Huyên, mỉm cười: “Công tử, lúc nãy chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi…”  Ông ta vừa nói vừa lấy ra một chiếc nhẫn chứa đồ: “Đây là tuyển tập mười hai quyển Thương Sử, ta tặng công tử, coi như để kết bạn”.  Diệp Huyên do dự một lát rồi đưa chiếc nhẫn chứa đồ trong tay lên: “Ông không cướp nữa sao? Một trăm vạn Trụ Mạch đấy”.  Vu quán chủ nghiêm túc nói: “Công tử nói gì thế? Chúng ta đều là người đọc sách, sao có thể hành sự như

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tri Hiền đáng thương, mặc dù đọc nhiều sách nhưng lại không biết cách mắng người.  

Diệp Huyên thở dài: “Vu quán chủ, chúng ta đều là người đọc sách, đều nên nói lý lẽ, ông cảm thấy mình làm như thế có hợp lý không?”  

Ba cao thủ thần bí sau lưng Diệp Huyên định ra tay nhưng lại bị Vu quán chủ cản lại.  

Vu quán chủ e dè nhìn Diệp Huyên.  

Chắc không phải tên nhóc này đang cố tình bày trò đấy chứ?  

Vu quán chủ nghĩ đến đây thì bỗng giật mình, toát mồ hôi lạnh.  

Không bình thường!  

Thử hỏi một người bình thường mà có thể lấy ra được một trăm vạn Trụ Mạch được sao?  

Có thể sao?  

Rõ ràng là không thể.  

Chỉ có mấy thế lực siêu cấp mới có thể nhẹ nhàng lấy ra được một trăm vạn Trụ Mạch như thế, hơn nữa, quan trọng nhất là sau khi người của ông ta xuất hiện, thiếu niên trước mặt ông ta vẫn có thể điềm tĩnh như thế.  

Tại sao hắn lại bình tĩnh đến vậy?  

Dựa vào đâu?  

Thực lực.  

Hoặc là có người chống lưng.  

Vu quán chủ nghĩ đến đây thì lấy lại bình tĩnh.  

Lúc này ông ta đã chắc chắn nhất định thiếu niên trước mặt đang cố tình giả vờ, đối phương muốn ra oai.  

Vu quán chủ đoán thế thì bỗng giận dữ nhìn sang ba cao thủ: “Ai bảo các ngươi ra đây? Còn không cút hết đi”.  

Ba cao thủ nghe vậy thì ngớ người ra.  

Đùa gì thế?  

Vu quán chủ bỗng giận dữ: “Nhìn gì mà nhìn? Cút”.  

Ba cao thủ nhìn nhau, vẫn còn hơi ngỡ ngàng nhưng không dám hỏi nhiều mà lập tức lui xuống ngay.  

Tri Hiền ở bên cạnh Diệp Huyên chau mày, có vẻ hơi thắc mắc.  

Thanh Khâu nhìn sang Diệp Huyên, bịt miệng cười.  

Diệp Huyên nhìn Vu quán chủ với vẻ mặt bình thản.  

Vu quán chủ nhìn Diệp Huyên, mỉm cười: “Công tử, lúc nãy chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi…”  

Ông ta vừa nói vừa lấy ra một chiếc nhẫn chứa đồ: “Đây là tuyển tập mười hai quyển Thương Sử, ta tặng công tử, coi như để kết bạn”.  

Diệp Huyên do dự một lát rồi đưa chiếc nhẫn chứa đồ trong tay lên: “Ông không cướp nữa sao? Một trăm vạn Trụ Mạch đấy”.  

Vu quán chủ nghiêm túc nói: “Công tử nói gì thế? Chúng ta đều là người đọc sách, sao có thể hành sự như

Image removed.

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tri Hiền đáng thương, mặc dù đọc nhiều sách nhưng lại không biết cách mắng người.  Diệp Huyên thở dài: “Vu quán chủ, chúng ta đều là người đọc sách, đều nên nói lý lẽ, ông cảm thấy mình làm như thế có hợp lý không?”  Ba cao thủ thần bí sau lưng Diệp Huyên định ra tay nhưng lại bị Vu quán chủ cản lại.  Vu quán chủ e dè nhìn Diệp Huyên.  Chắc không phải tên nhóc này đang cố tình bày trò đấy chứ?  Vu quán chủ nghĩ đến đây thì bỗng giật mình, toát mồ hôi lạnh.  Không bình thường!  Thử hỏi một người bình thường mà có thể lấy ra được một trăm vạn Trụ Mạch được sao?  Có thể sao?  Rõ ràng là không thể.  Chỉ có mấy thế lực siêu cấp mới có thể nhẹ nhàng lấy ra được một trăm vạn Trụ Mạch như thế, hơn nữa, quan trọng nhất là sau khi người của ông ta xuất hiện, thiếu niên trước mặt ông ta vẫn có thể điềm tĩnh như thế.  Tại sao hắn lại bình tĩnh đến vậy?  Dựa vào đâu?  Thực lực.  Hoặc là có người chống lưng.  Vu quán chủ nghĩ đến đây thì lấy lại bình tĩnh.  Lúc này ông ta đã chắc chắn nhất định thiếu niên trước mặt đang cố tình giả vờ, đối phương muốn ra oai.  Vu quán chủ đoán thế thì bỗng giận dữ nhìn sang ba cao thủ: “Ai bảo các ngươi ra đây? Còn không cút hết đi”.  Ba cao thủ nghe vậy thì ngớ người ra.  Đùa gì thế?  Vu quán chủ bỗng giận dữ: “Nhìn gì mà nhìn? Cút”.  Ba cao thủ nhìn nhau, vẫn còn hơi ngỡ ngàng nhưng không dám hỏi nhiều mà lập tức lui xuống ngay.  Tri Hiền ở bên cạnh Diệp Huyên chau mày, có vẻ hơi thắc mắc.  Thanh Khâu nhìn sang Diệp Huyên, bịt miệng cười.  Diệp Huyên nhìn Vu quán chủ với vẻ mặt bình thản.  Vu quán chủ nhìn Diệp Huyên, mỉm cười: “Công tử, lúc nãy chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi…”  Ông ta vừa nói vừa lấy ra một chiếc nhẫn chứa đồ: “Đây là tuyển tập mười hai quyển Thương Sử, ta tặng công tử, coi như để kết bạn”.  Diệp Huyên do dự một lát rồi đưa chiếc nhẫn chứa đồ trong tay lên: “Ông không cướp nữa sao? Một trăm vạn Trụ Mạch đấy”.  Vu quán chủ nghiêm túc nói: “Công tử nói gì thế? Chúng ta đều là người đọc sách, sao có thể hành sự như

Chương 9310