Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 9312
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Vu quán chủ khẽ nói: "Dù sao cũng là người mà chúng ta không đắc tội nổi! Điều tra hay không thì có khác gì đâu?" Ông lão trầm giọng nói: "Ta không thấy thiếu niên kia có chỗ nào phi phàm cả!" Vu quán chủ nhẹ nhàng nói: "Đây cũng là lý do tại sao ông làm công cho ta!" Ông ta nói xong bèn xoay người rời đi. Ông lão: "..." ... Đằng xa, Tri Hiền cầm mười hai cuốn sách lịch sử nhà Thương mà như nhặt được báu vật, dọc đường đều mặt mày hớn hở, vô cùng vui vẻ. Thanh Khâu lại tò mò quan sát xung quanh cả quãng đường! Nàng ta chưa bao giờ tới một nơi tấp nập như vậy nên mọi thứ nhìn thấy bây giờ đều khiến Thanh Khâu vô cùng tò mò! Bấy giờ, Diệp Huyên bỗng dẫn hai người đến trước một cửa tiệm. Diệp Huyên mỉm cười nói: "Ông chủ, cho ba tô mỳ, ba trái trứng!" Được rồi! Ông chủ hét to đáp lại, bắt đầu lu bù lên. Thanh Khâu hiếu kỳ nhìn Diệp Huyên, trong mắt tràn ngập vẻ tò mò. Diệp Huyên cười hỏi: "Nhìn ta làm gì?" Thanh Khâu cười hì hì nói: "Thiếu chủ, ta bỗng nhiên cảm thấy huynh rất đẹp trai!" Diệp Huyên khẽ cốc lên đầu Thanh Khâu cười nói: "Nói điều hiển nhiên gì vậy!" Tri Hiền: "..." Thanh Khâu che miệng cười khúc khích. Chẳng mấy chốc, ba tô mỳ đã được bưng lên. Diệp Huyên nhìn ba tô mỳ trước mặt bỗng dưng lặng thinh. Thanh Khâu khẽ hỏi: "Sao thế?" Diệp Huyên cười: "Nhớ tới muội muội ta!" Diệp Liên! Hắn đã lâu rồi không gặp Diệp Liên! Thanh Khâu chần chờ một lát mới nói: "Ta cũng có thể làm muội muội của thiếu chủ mà?" Diệp Huyên liếc Thanh Khâu cười nói: "Muội muội của ta đều cực kỳ lợi hại đó!" Thanh Khâu mặt mày buồn bã hơi rũ đầu. Diệp Huyên lại cười hỏi: "Không có lòng tin à?" Thanh Khâu lập tức ngẩng phắt đầu lên đáp: "Có!" Diệp Huyên cười ha ha. Thanh Khâu bỗng nói: "Thiếu chủ ca ca, ta chắc chắn sẽ trở thành người lợi hại nhất trong số những muội muội của huynh!"
Vu quán chủ khẽ nói: "Dù sao cũng là người mà chúng ta không đắc tội nổi! Điều tra hay không thì có khác gì đâu?"
Ông lão trầm giọng nói: "Ta không thấy thiếu niên kia có chỗ nào phi phàm cả!"
Vu quán chủ nhẹ nhàng nói: "Đây cũng là lý do tại sao ông làm công cho ta!"
Ông ta nói xong bèn xoay người rời đi.
Ông lão: "..."
...
Đằng xa, Tri Hiền cầm mười hai cuốn sách lịch sử nhà Thương mà như nhặt được báu vật, dọc đường đều mặt mày hớn hở, vô cùng vui vẻ.
Thanh Khâu lại tò mò quan sát xung quanh cả quãng đường!
Nàng ta chưa bao giờ tới một nơi tấp nập như vậy nên mọi thứ nhìn thấy bây giờ đều khiến Thanh Khâu vô cùng tò mò!
Bấy giờ, Diệp Huyên bỗng dẫn hai người đến trước một cửa tiệm.
Diệp Huyên mỉm cười nói: "Ông chủ, cho ba tô mỳ, ba trái trứng!"
Được rồi!
Ông chủ hét to đáp lại, bắt đầu lu bù lên.
Thanh Khâu hiếu kỳ nhìn Diệp Huyên, trong mắt tràn ngập vẻ tò mò.
Diệp Huyên cười hỏi: "Nhìn ta làm gì?"
Thanh Khâu cười hì hì nói: "Thiếu chủ, ta bỗng nhiên cảm thấy huynh rất đẹp trai!"
Diệp Huyên khẽ cốc lên đầu Thanh Khâu cười nói: "Nói điều hiển nhiên gì vậy!"
Tri Hiền: "..."
Thanh Khâu che miệng cười khúc khích.
Chẳng mấy chốc, ba tô mỳ đã được bưng lên.
Diệp Huyên nhìn ba tô mỳ trước mặt bỗng dưng lặng thinh.
Thanh Khâu khẽ hỏi: "Sao thế?"
Diệp Huyên cười: "Nhớ tới muội muội ta!"
Diệp Liên!
Hắn đã lâu rồi không gặp Diệp Liên!
Thanh Khâu chần chờ một lát mới nói: "Ta cũng có thể làm muội muội của thiếu chủ mà?"
Diệp Huyên liếc Thanh Khâu cười nói: "Muội muội của ta đều cực kỳ lợi hại đó!"
Thanh Khâu mặt mày buồn bã hơi rũ đầu.
Diệp Huyên lại cười hỏi: "Không có lòng tin à?"
Thanh Khâu lập tức ngẩng phắt đầu lên đáp: "Có!"
Diệp Huyên cười ha ha.
Thanh Khâu bỗng nói: "Thiếu chủ ca ca, ta chắc chắn sẽ trở thành người lợi hại nhất trong số những muội muội của huynh!"
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Vu quán chủ khẽ nói: "Dù sao cũng là người mà chúng ta không đắc tội nổi! Điều tra hay không thì có khác gì đâu?" Ông lão trầm giọng nói: "Ta không thấy thiếu niên kia có chỗ nào phi phàm cả!" Vu quán chủ nhẹ nhàng nói: "Đây cũng là lý do tại sao ông làm công cho ta!" Ông ta nói xong bèn xoay người rời đi. Ông lão: "..." ... Đằng xa, Tri Hiền cầm mười hai cuốn sách lịch sử nhà Thương mà như nhặt được báu vật, dọc đường đều mặt mày hớn hở, vô cùng vui vẻ. Thanh Khâu lại tò mò quan sát xung quanh cả quãng đường! Nàng ta chưa bao giờ tới một nơi tấp nập như vậy nên mọi thứ nhìn thấy bây giờ đều khiến Thanh Khâu vô cùng tò mò! Bấy giờ, Diệp Huyên bỗng dẫn hai người đến trước một cửa tiệm. Diệp Huyên mỉm cười nói: "Ông chủ, cho ba tô mỳ, ba trái trứng!" Được rồi! Ông chủ hét to đáp lại, bắt đầu lu bù lên. Thanh Khâu hiếu kỳ nhìn Diệp Huyên, trong mắt tràn ngập vẻ tò mò. Diệp Huyên cười hỏi: "Nhìn ta làm gì?" Thanh Khâu cười hì hì nói: "Thiếu chủ, ta bỗng nhiên cảm thấy huynh rất đẹp trai!" Diệp Huyên khẽ cốc lên đầu Thanh Khâu cười nói: "Nói điều hiển nhiên gì vậy!" Tri Hiền: "..." Thanh Khâu che miệng cười khúc khích. Chẳng mấy chốc, ba tô mỳ đã được bưng lên. Diệp Huyên nhìn ba tô mỳ trước mặt bỗng dưng lặng thinh. Thanh Khâu khẽ hỏi: "Sao thế?" Diệp Huyên cười: "Nhớ tới muội muội ta!" Diệp Liên! Hắn đã lâu rồi không gặp Diệp Liên! Thanh Khâu chần chờ một lát mới nói: "Ta cũng có thể làm muội muội của thiếu chủ mà?" Diệp Huyên liếc Thanh Khâu cười nói: "Muội muội của ta đều cực kỳ lợi hại đó!" Thanh Khâu mặt mày buồn bã hơi rũ đầu. Diệp Huyên lại cười hỏi: "Không có lòng tin à?" Thanh Khâu lập tức ngẩng phắt đầu lên đáp: "Có!" Diệp Huyên cười ha ha. Thanh Khâu bỗng nói: "Thiếu chủ ca ca, ta chắc chắn sẽ trở thành người lợi hại nhất trong số những muội muội của huynh!"