Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 9419
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Ông lão cười khổ: “Không biết trước được!” Diệp Huyên đang định hỏi tiếp thì ông lão lại nói: “Diệp công tử, Giới chủ vừa truyền lời là hai ngày, hai ngày sau, nàng sẽ xuất quan!” Diệp Huyên khẽ mỉm cười: “Vậy ta sẽ đợi!” Ông lão gật đầu: “Được!” Diệp Huyên chỉ lên đỉnh núi: “Ta có thể lên đó không?” Ông lão tỏ vẻ chần chừ. Diệp Huyên cười hỏi lại: “Không được à?” Ông lão ngẫm nghĩ, sau đó đáp: “Diệp công tử cứ tự nhiên!” Ông ta có thể nhìn ra Thần Lam có thiện cảm với Diệp Huyên, nếu đã thế, ông ta cần gì xen vào chuyện của người khác? Diệp Huyên cười khẽ, sau đó đi lên đỉnh Vân Sơn, trên đỉnh núi rất vắng vẻ, nhìn một vòng, mây mù lượn quanh, tựa như tiên cảnh. Diệp Huyên đảo mắt nhìn xung quanh, như phát hiện ra điều gì, hắn đi sang bên phải, hắn nhanh chóng đi tới trước một vách núi, trên vách núi có khác một câu: Ai nói nữ không bằng nam? Nhìn thấy câu này, Diệp Huyên lắc đầu cười khẽ, những cường giả mà hắn gặp, gần như đều là nữ! Còn hai ngày nữa! Diệp Huyên bèn nằm trước vách núi, sau đó lấy một quyển cổ tịch ra. Sở Từ! Không rõ quyển cổ tịch này xuất bản từ năm nào, trong sách không có bất kỳ phương pháp tu luyện nào, chỉ là thơ cổ do một vài người tri thức biên soạn, đây là một tập thơ ca chủ đề lãng mạn xuất hiện sớm nhất trong lịch sử văn học. Tiếc này nó đã không còn hoàn chỉnh. Diệp Huyên hơi cảm thán, trên con đường tu luyện, hắn đã đi qua rất nhiều vũ trụ, mỗi một vũ trụ đều có nền văn minh riêng, nhưng đa số các nền văn minh đều là nền văn minh Võ đạo! Vũ trụ coi kẻ mạnh là vua, nền văn minh văn học luôn không được coi trọng, hơn nữa thế lực càng mạnh càng không xem trọng những điều này. Đương nhiên Diệp Huyên cũng hiểu. Vũ trụ rộng lớn, không có thực lực, mọi thứ đều chỉ là chuyện vớ vẩn! Bây giờ hắn mở thư viện, phát triển giáo dục, cũng được dựa trên nền tảng thực lực, nếu không có thực lực mạnh mẽ, muốn mở thư viện cũng chỉ là nằm mơ. Rất nhiều lúc thế giới này là thế, ngươi muốn giảng đạo lý với người khác thì ngươi phải đánh nhau với người đó trước. Suy cho cùng vẫn là người mạnh có tiếng nói hơn! Nghĩ thế, Diệp Huyên lắc đầu cười khẽ, trong lúc học tập cũng phải cố gắng nâng cao thực lực. Diệp Huyên thôi suy nghĩ, hắn tiếp tục đọc sách, như đọc được cái gì, hắn nhẹ giọng nói: “Thế gian mỗi mình ta thông suốt, mọi người đều say chỉ ta tỉnh…” “Đây là do ngươi viết à?” Lúc này, một giọng nói vang lên sau lưng Diệp Huyên. Diệp Huyên quay đầu nhìn lại, Thần Lam chậm rãi đi tới. Hôm nay nàng ta mặc váy dài màu xanh sẫm, trên váy dài thêu sông thêu nước, điềm tĩnh tao nhã, mà trên mặt nàng ta vẫn đeo mặt nạ màu bạc, vì thế chỉ có thể nhìn thấy một nửa dung nhan, nhưng chỉ một nửa dung nhan vẫn rất nghiêng nước nghiêng thành.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Ông lão cười khổ: “Không biết trước được!” Diệp Huyên đang định hỏi tiếp thì ông lão lại nói: “Diệp công tử, Giới chủ vừa truyền lời là hai ngày, hai ngày sau, nàng sẽ xuất quan!” Diệp Huyên khẽ mỉm cười: “Vậy ta sẽ đợi!” Ông lão gật đầu: “Được!” Diệp Huyên chỉ lên đỉnh núi: “Ta có thể lên đó không?” Ông lão tỏ vẻ chần chừ. Diệp Huyên cười hỏi lại: “Không được à?” Ông lão ngẫm nghĩ, sau đó đáp: “Diệp công tử cứ tự nhiên!” Ông ta có thể nhìn ra Thần Lam có thiện cảm với Diệp Huyên, nếu đã thế, ông ta cần gì xen vào chuyện của người khác? Diệp Huyên cười khẽ, sau đó đi lên đỉnh Vân Sơn, trên đỉnh núi rất vắng vẻ, nhìn một vòng, mây mù lượn quanh, tựa như tiên cảnh. Diệp Huyên đảo mắt nhìn xung quanh, như phát hiện ra điều gì, hắn đi sang bên phải, hắn nhanh chóng đi tới trước một vách núi, trên vách núi có khác một câu: Ai nói nữ không bằng nam? Nhìn thấy câu này, Diệp Huyên lắc đầu cười khẽ, những cường giả mà hắn gặp, gần như đều là nữ! Còn hai ngày nữa! Diệp Huyên bèn nằm trước vách núi, sau đó lấy một quyển cổ tịch ra. Sở Từ! Không rõ quyển cổ tịch này xuất bản từ năm nào, trong sách không có bất kỳ phương pháp tu luyện nào, chỉ là thơ cổ do một vài người tri thức biên soạn, đây là một tập thơ ca chủ đề lãng mạn xuất hiện sớm nhất trong lịch sử văn học. Tiếc này nó đã không còn hoàn chỉnh. Diệp Huyên hơi cảm thán, trên con đường tu luyện, hắn đã đi qua rất nhiều vũ trụ, mỗi một vũ trụ đều có nền văn minh riêng, nhưng đa số các nền văn minh đều là nền văn minh Võ đạo! Vũ trụ coi kẻ mạnh là vua, nền văn minh văn học luôn không được coi trọng, hơn nữa thế lực càng mạnh càng không xem trọng những điều này. Đương nhiên Diệp Huyên cũng hiểu. Vũ trụ rộng lớn, không có thực lực, mọi thứ đều chỉ là chuyện vớ vẩn! Bây giờ hắn mở thư viện, phát triển giáo dục, cũng được dựa trên nền tảng thực lực, nếu không có thực lực mạnh mẽ, muốn mở thư viện cũng chỉ là nằm mơ. Rất nhiều lúc thế giới này là thế, ngươi muốn giảng đạo lý với người khác thì ngươi phải đánh nhau với người đó trước. Suy cho cùng vẫn là người mạnh có tiếng nói hơn! Nghĩ thế, Diệp Huyên lắc đầu cười khẽ, trong lúc học tập cũng phải cố gắng nâng cao thực lực. Diệp Huyên thôi suy nghĩ, hắn tiếp tục đọc sách, như đọc được cái gì, hắn nhẹ giọng nói: “Thế gian mỗi mình ta thông suốt, mọi người đều say chỉ ta tỉnh…” “Đây là do ngươi viết à?” Lúc này, một giọng nói vang lên sau lưng Diệp Huyên. Diệp Huyên quay đầu nhìn lại, Thần Lam chậm rãi đi tới. Hôm nay nàng ta mặc váy dài màu xanh sẫm, trên váy dài thêu sông thêu nước, điềm tĩnh tao nhã, mà trên mặt nàng ta vẫn đeo mặt nạ màu bạc, vì thế chỉ có thể nhìn thấy một nửa dung nhan, nhưng chỉ một nửa dung nhan vẫn rất nghiêng nước nghiêng thành.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Ông lão cười khổ: “Không biết trước được!” Diệp Huyên đang định hỏi tiếp thì ông lão lại nói: “Diệp công tử, Giới chủ vừa truyền lời là hai ngày, hai ngày sau, nàng sẽ xuất quan!” Diệp Huyên khẽ mỉm cười: “Vậy ta sẽ đợi!” Ông lão gật đầu: “Được!” Diệp Huyên chỉ lên đỉnh núi: “Ta có thể lên đó không?” Ông lão tỏ vẻ chần chừ. Diệp Huyên cười hỏi lại: “Không được à?” Ông lão ngẫm nghĩ, sau đó đáp: “Diệp công tử cứ tự nhiên!” Ông ta có thể nhìn ra Thần Lam có thiện cảm với Diệp Huyên, nếu đã thế, ông ta cần gì xen vào chuyện của người khác? Diệp Huyên cười khẽ, sau đó đi lên đỉnh Vân Sơn, trên đỉnh núi rất vắng vẻ, nhìn một vòng, mây mù lượn quanh, tựa như tiên cảnh. Diệp Huyên đảo mắt nhìn xung quanh, như phát hiện ra điều gì, hắn đi sang bên phải, hắn nhanh chóng đi tới trước một vách núi, trên vách núi có khác một câu: Ai nói nữ không bằng nam? Nhìn thấy câu này, Diệp Huyên lắc đầu cười khẽ, những cường giả mà hắn gặp, gần như đều là nữ! Còn hai ngày nữa! Diệp Huyên bèn nằm trước vách núi, sau đó lấy một quyển cổ tịch ra. Sở Từ! Không rõ quyển cổ tịch này xuất bản từ năm nào, trong sách không có bất kỳ phương pháp tu luyện nào, chỉ là thơ cổ do một vài người tri thức biên soạn, đây là một tập thơ ca chủ đề lãng mạn xuất hiện sớm nhất trong lịch sử văn học. Tiếc này nó đã không còn hoàn chỉnh. Diệp Huyên hơi cảm thán, trên con đường tu luyện, hắn đã đi qua rất nhiều vũ trụ, mỗi một vũ trụ đều có nền văn minh riêng, nhưng đa số các nền văn minh đều là nền văn minh Võ đạo! Vũ trụ coi kẻ mạnh là vua, nền văn minh văn học luôn không được coi trọng, hơn nữa thế lực càng mạnh càng không xem trọng những điều này. Đương nhiên Diệp Huyên cũng hiểu. Vũ trụ rộng lớn, không có thực lực, mọi thứ đều chỉ là chuyện vớ vẩn! Bây giờ hắn mở thư viện, phát triển giáo dục, cũng được dựa trên nền tảng thực lực, nếu không có thực lực mạnh mẽ, muốn mở thư viện cũng chỉ là nằm mơ. Rất nhiều lúc thế giới này là thế, ngươi muốn giảng đạo lý với người khác thì ngươi phải đánh nhau với người đó trước. Suy cho cùng vẫn là người mạnh có tiếng nói hơn! Nghĩ thế, Diệp Huyên lắc đầu cười khẽ, trong lúc học tập cũng phải cố gắng nâng cao thực lực. Diệp Huyên thôi suy nghĩ, hắn tiếp tục đọc sách, như đọc được cái gì, hắn nhẹ giọng nói: “Thế gian mỗi mình ta thông suốt, mọi người đều say chỉ ta tỉnh…” “Đây là do ngươi viết à?” Lúc này, một giọng nói vang lên sau lưng Diệp Huyên. Diệp Huyên quay đầu nhìn lại, Thần Lam chậm rãi đi tới. Hôm nay nàng ta mặc váy dài màu xanh sẫm, trên váy dài thêu sông thêu nước, điềm tĩnh tao nhã, mà trên mặt nàng ta vẫn đeo mặt nạ màu bạc, vì thế chỉ có thể nhìn thấy một nửa dung nhan, nhưng chỉ một nửa dung nhan vẫn rất nghiêng nước nghiêng thành.