Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 9434

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.  Những người ở trên đường này lại vội vã như thế? Vì Đại đạo, vì trường sinh, cũng là vì sinh tồn!   Những người này cố gắng vì sinh tồn có gì là sai?   Sở dĩ hắn không giống bọn họ là vì hắn có một phụ thân và muội muội lợi hại.   Từ trước đến giờ, hắn từng thiếu tiền không?   Không!   Hắn chưa từng phải lo lắng vì tiền!   Hắn có thiếu phương pháp tu luyện và võ kỹ thần thông không?   Không!   Hắn cũng chưa từng thiếu những thứ này.   Cũng giống như Nhất Kiếm Trảm Hư – kiếm kỹ mạnh nhất của hắn bây giờ… Hắn có được mà không hề phí sức!   Còn những người trước mắt thì sao?   Bọn họ không có phụ thân vô địch, không có Thanh Nhi vô địch… Bọn họ không liều mạng, có thể thay đổi số phận không?   Nghĩ đến đây, Diệp Huyên chậm rãi nhắm mắt lại.   Kiếm đạo Nhân Gian?   Hắn phát hiện, từ đầu hắn đã hơi sai rồi. Hắn luôn đứng ở vị trí cao nhìn xuống nhân gian hồng trần. Lúc ở Thanh Thành, hắn cảm thấy hắn rất khổ, nhưng không ngờ so với vô số người, hắn không hề khổ chút nào!    Lúc ngươi than phiền mình không có giày mang, ngươi phải nghĩ đến trên thế giới này còn có người không có chân!   Nhân gian hồng trần, không phải là thoát khỏi, mà là phải hoà nhập, phải cảm nhận.   Ngươi nhìn xuống nó bằng một tâm lý hơn người thì sao có thể thật sự hiểu rõ hồng trần?   Nghĩ đến đây, Diệp Huyên đột nhiên hiểu ra, hắn bật cười!   Vui vẻ!   Hạnh phúc!   Hắn thật sự rất vui vẻ vì đã phát hiện thiếu sót và khuyết điểm trong tâm cảnh của mình!   Hắn rất hạnh phúc vì bản thân không bị mê muội rồi đi trên một con đường sai trái.   Oanh!   Thanh kiếm trong tay Diệp Huyên đột nhiên rung lên.   Diệp Huyên cầm lấy kiếm, hắn chậm rãi đi về phía cuối đường.   Lúc này, hắn dường như trở lại Thanh Thành trước đây.   Thanh Thành là một thế giới nhỏ, mà thế giới nhỏ này mới có hơi thở của nhân gian!   Hai bên đường phố của Thanh Thành không ngừng có tiếng hô, khắp đường phố tràn đầy hơi thở thành thị…   Những hình ảnh ở Thanh Thành trước đây nhanh chóng thoáng qua trong đầu hắn.   Thác Bạt Ngạn, Khương Cửu, Kỷ An Chi, Liên Vạn Lý, Mặc Vân Khởi, Thác Bạt Tiểu Yêu…  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.  Những người ở trên đường này lại vội vã như thế? Vì Đại đạo, vì trường sinh, cũng là vì sinh tồn!   Những người này cố gắng vì sinh tồn có gì là sai?   Sở dĩ hắn không giống bọn họ là vì hắn có một phụ thân và muội muội lợi hại.   Từ trước đến giờ, hắn từng thiếu tiền không?   Không!   Hắn chưa từng phải lo lắng vì tiền!   Hắn có thiếu phương pháp tu luyện và võ kỹ thần thông không?   Không!   Hắn cũng chưa từng thiếu những thứ này.   Cũng giống như Nhất Kiếm Trảm Hư – kiếm kỹ mạnh nhất của hắn bây giờ… Hắn có được mà không hề phí sức!   Còn những người trước mắt thì sao?   Bọn họ không có phụ thân vô địch, không có Thanh Nhi vô địch… Bọn họ không liều mạng, có thể thay đổi số phận không?   Nghĩ đến đây, Diệp Huyên chậm rãi nhắm mắt lại.   Kiếm đạo Nhân Gian?   Hắn phát hiện, từ đầu hắn đã hơi sai rồi. Hắn luôn đứng ở vị trí cao nhìn xuống nhân gian hồng trần. Lúc ở Thanh Thành, hắn cảm thấy hắn rất khổ, nhưng không ngờ so với vô số người, hắn không hề khổ chút nào!    Lúc ngươi than phiền mình không có giày mang, ngươi phải nghĩ đến trên thế giới này còn có người không có chân!   Nhân gian hồng trần, không phải là thoát khỏi, mà là phải hoà nhập, phải cảm nhận.   Ngươi nhìn xuống nó bằng một tâm lý hơn người thì sao có thể thật sự hiểu rõ hồng trần?   Nghĩ đến đây, Diệp Huyên đột nhiên hiểu ra, hắn bật cười!   Vui vẻ!   Hạnh phúc!   Hắn thật sự rất vui vẻ vì đã phát hiện thiếu sót và khuyết điểm trong tâm cảnh của mình!   Hắn rất hạnh phúc vì bản thân không bị mê muội rồi đi trên một con đường sai trái.   Oanh!   Thanh kiếm trong tay Diệp Huyên đột nhiên rung lên.   Diệp Huyên cầm lấy kiếm, hắn chậm rãi đi về phía cuối đường.   Lúc này, hắn dường như trở lại Thanh Thành trước đây.   Thanh Thành là một thế giới nhỏ, mà thế giới nhỏ này mới có hơi thở của nhân gian!   Hai bên đường phố của Thanh Thành không ngừng có tiếng hô, khắp đường phố tràn đầy hơi thở thành thị…   Những hình ảnh ở Thanh Thành trước đây nhanh chóng thoáng qua trong đầu hắn.   Thác Bạt Ngạn, Khương Cửu, Kỷ An Chi, Liên Vạn Lý, Mặc Vân Khởi, Thác Bạt Tiểu Yêu…  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.  Những người ở trên đường này lại vội vã như thế? Vì Đại đạo, vì trường sinh, cũng là vì sinh tồn!   Những người này cố gắng vì sinh tồn có gì là sai?   Sở dĩ hắn không giống bọn họ là vì hắn có một phụ thân và muội muội lợi hại.   Từ trước đến giờ, hắn từng thiếu tiền không?   Không!   Hắn chưa từng phải lo lắng vì tiền!   Hắn có thiếu phương pháp tu luyện và võ kỹ thần thông không?   Không!   Hắn cũng chưa từng thiếu những thứ này.   Cũng giống như Nhất Kiếm Trảm Hư – kiếm kỹ mạnh nhất của hắn bây giờ… Hắn có được mà không hề phí sức!   Còn những người trước mắt thì sao?   Bọn họ không có phụ thân vô địch, không có Thanh Nhi vô địch… Bọn họ không liều mạng, có thể thay đổi số phận không?   Nghĩ đến đây, Diệp Huyên chậm rãi nhắm mắt lại.   Kiếm đạo Nhân Gian?   Hắn phát hiện, từ đầu hắn đã hơi sai rồi. Hắn luôn đứng ở vị trí cao nhìn xuống nhân gian hồng trần. Lúc ở Thanh Thành, hắn cảm thấy hắn rất khổ, nhưng không ngờ so với vô số người, hắn không hề khổ chút nào!    Lúc ngươi than phiền mình không có giày mang, ngươi phải nghĩ đến trên thế giới này còn có người không có chân!   Nhân gian hồng trần, không phải là thoát khỏi, mà là phải hoà nhập, phải cảm nhận.   Ngươi nhìn xuống nó bằng một tâm lý hơn người thì sao có thể thật sự hiểu rõ hồng trần?   Nghĩ đến đây, Diệp Huyên đột nhiên hiểu ra, hắn bật cười!   Vui vẻ!   Hạnh phúc!   Hắn thật sự rất vui vẻ vì đã phát hiện thiếu sót và khuyết điểm trong tâm cảnh của mình!   Hắn rất hạnh phúc vì bản thân không bị mê muội rồi đi trên một con đường sai trái.   Oanh!   Thanh kiếm trong tay Diệp Huyên đột nhiên rung lên.   Diệp Huyên cầm lấy kiếm, hắn chậm rãi đi về phía cuối đường.   Lúc này, hắn dường như trở lại Thanh Thành trước đây.   Thanh Thành là một thế giới nhỏ, mà thế giới nhỏ này mới có hơi thở của nhân gian!   Hai bên đường phố của Thanh Thành không ngừng có tiếng hô, khắp đường phố tràn đầy hơi thở thành thị…   Những hình ảnh ở Thanh Thành trước đây nhanh chóng thoáng qua trong đầu hắn.   Thác Bạt Ngạn, Khương Cửu, Kỷ An Chi, Liên Vạn Lý, Mặc Vân Khởi, Thác Bạt Tiểu Yêu…  

Chương 9434