Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 9456

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Một cô gái đứng ở bên la lên. Ả ta trông còn rất trẻ, chỉ chừng hai mươi, mặc váy dài màu xanh lục, ngũ quanh xinh xắn, rõ là một tiểu mỹ nhân. Nhưng ả lại đang căm tức trừng Diệp Huyên.  Diệp Huyên hỏi: “Vô liêm sỉ thế nào?"  Cô gái tức giận quát: “Cổ Tân đại ca đang nói chuyện mà ngươi đã ra tay, không phải đánh lén thì là gì?"  Diệp Huyên hỏi lại: “Không phải ta đã hỏi bắt đầu được chưa à?"  Cô gái: “Nhưng huynh ấy đang nói chuyện!"  Diệp Huyên nhíu mày: “Tỷ thí đã bắt đầu mà còn buôn chuyện, làm vậy không phải ngu thì là gì?"  Cô gái tức tối: “Nhưng huynh ấy đang nói chuyện!"  "Đậu má!"  Diệp Huyên há hốc: “Nhỏ này bị khùng hả?"  Cô gái trợn mắt: “Ngươi vô liêm sỉ! Ngươi đánh lén!"  Diệp Huyên lắc đầu: “Ê này, tính ta mà còn như hồi trước là ngươi đã chết một trăm lần rồi đó”.  Rồi xoay người rời đi.  Nhưng các cường giả Thần Cổ tộc không chịu bỏ qua, vẫn còn chỉ trỏ mắng hắn.  Diệp Huyên bỗng dừng lại, xoay người nói: “Không phục thì đánh lại, lần này ai lên?"  Ai lên?  Bốn bề trở nên im ắng.  Diệp Huyên vừa rồi tuy tấn công bất ngờ nhưng đã thể hiện thực lực cao cường, bằng không thì có đánh lén kiểu gì cũng vô dụng.  Nào ngờ cô gái kia lại la lên: “Ngươi đánh lén! Ngươi...”  Diệp Huyên biến mất tại chỗ.  Chát!  Dưới con mắt của tất cả mọi người, hắn vung tay tát thẳng vào mặt ả kia.  "Phụt!"  Toàn bộ hàm răng ả ta phun ra hòa cùng với máu. Diệp Huyên tóm lấy cổ ả, dộng đầu xuống đất.  Ầm!  Mặt đất nứt toác, đầu ả lún sâu vào.  Diệp Huyên đạp chân phải lên người ả, bình thản nói: “Ta đã nể mặt ngươi rồi nhưng ngươi không muốn, đã vậy ta cũng chẳng khách khí nữa”.  Nói rồi nhấc chân giẫm xuống mặt ả.  Phụt!  Mặt ả vỡ vụn, máu tươi phun tung tóe.  "Làm càn!"  Một tiếng gầm phẫn

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Một cô gái đứng ở bên la lên. Ả ta trông còn rất trẻ, chỉ chừng hai mươi, mặc váy dài màu xanh lục, ngũ quanh xinh xắn, rõ là một tiểu mỹ nhân. Nhưng ả lại đang căm tức trừng Diệp Huyên.  Diệp Huyên hỏi: “Vô liêm sỉ thế nào?"  Cô gái tức giận quát: “Cổ Tân đại ca đang nói chuyện mà ngươi đã ra tay, không phải đánh lén thì là gì?"  Diệp Huyên hỏi lại: “Không phải ta đã hỏi bắt đầu được chưa à?"  Cô gái: “Nhưng huynh ấy đang nói chuyện!"  Diệp Huyên nhíu mày: “Tỷ thí đã bắt đầu mà còn buôn chuyện, làm vậy không phải ngu thì là gì?"  Cô gái tức tối: “Nhưng huynh ấy đang nói chuyện!"  "Đậu má!"  Diệp Huyên há hốc: “Nhỏ này bị khùng hả?"  Cô gái trợn mắt: “Ngươi vô liêm sỉ! Ngươi đánh lén!"  Diệp Huyên lắc đầu: “Ê này, tính ta mà còn như hồi trước là ngươi đã chết một trăm lần rồi đó”.  Rồi xoay người rời đi.  Nhưng các cường giả Thần Cổ tộc không chịu bỏ qua, vẫn còn chỉ trỏ mắng hắn.  Diệp Huyên bỗng dừng lại, xoay người nói: “Không phục thì đánh lại, lần này ai lên?"  Ai lên?  Bốn bề trở nên im ắng.  Diệp Huyên vừa rồi tuy tấn công bất ngờ nhưng đã thể hiện thực lực cao cường, bằng không thì có đánh lén kiểu gì cũng vô dụng.  Nào ngờ cô gái kia lại la lên: “Ngươi đánh lén! Ngươi...”  Diệp Huyên biến mất tại chỗ.  Chát!  Dưới con mắt của tất cả mọi người, hắn vung tay tát thẳng vào mặt ả kia.  "Phụt!"  Toàn bộ hàm răng ả ta phun ra hòa cùng với máu. Diệp Huyên tóm lấy cổ ả, dộng đầu xuống đất.  Ầm!  Mặt đất nứt toác, đầu ả lún sâu vào.  Diệp Huyên đạp chân phải lên người ả, bình thản nói: “Ta đã nể mặt ngươi rồi nhưng ngươi không muốn, đã vậy ta cũng chẳng khách khí nữa”.  Nói rồi nhấc chân giẫm xuống mặt ả.  Phụt!  Mặt ả vỡ vụn, máu tươi phun tung tóe.  "Làm càn!"  Một tiếng gầm phẫn

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Một cô gái đứng ở bên la lên. Ả ta trông còn rất trẻ, chỉ chừng hai mươi, mặc váy dài màu xanh lục, ngũ quanh xinh xắn, rõ là một tiểu mỹ nhân. Nhưng ả lại đang căm tức trừng Diệp Huyên.  Diệp Huyên hỏi: “Vô liêm sỉ thế nào?"  Cô gái tức giận quát: “Cổ Tân đại ca đang nói chuyện mà ngươi đã ra tay, không phải đánh lén thì là gì?"  Diệp Huyên hỏi lại: “Không phải ta đã hỏi bắt đầu được chưa à?"  Cô gái: “Nhưng huynh ấy đang nói chuyện!"  Diệp Huyên nhíu mày: “Tỷ thí đã bắt đầu mà còn buôn chuyện, làm vậy không phải ngu thì là gì?"  Cô gái tức tối: “Nhưng huynh ấy đang nói chuyện!"  "Đậu má!"  Diệp Huyên há hốc: “Nhỏ này bị khùng hả?"  Cô gái trợn mắt: “Ngươi vô liêm sỉ! Ngươi đánh lén!"  Diệp Huyên lắc đầu: “Ê này, tính ta mà còn như hồi trước là ngươi đã chết một trăm lần rồi đó”.  Rồi xoay người rời đi.  Nhưng các cường giả Thần Cổ tộc không chịu bỏ qua, vẫn còn chỉ trỏ mắng hắn.  Diệp Huyên bỗng dừng lại, xoay người nói: “Không phục thì đánh lại, lần này ai lên?"  Ai lên?  Bốn bề trở nên im ắng.  Diệp Huyên vừa rồi tuy tấn công bất ngờ nhưng đã thể hiện thực lực cao cường, bằng không thì có đánh lén kiểu gì cũng vô dụng.  Nào ngờ cô gái kia lại la lên: “Ngươi đánh lén! Ngươi...”  Diệp Huyên biến mất tại chỗ.  Chát!  Dưới con mắt của tất cả mọi người, hắn vung tay tát thẳng vào mặt ả kia.  "Phụt!"  Toàn bộ hàm răng ả ta phun ra hòa cùng với máu. Diệp Huyên tóm lấy cổ ả, dộng đầu xuống đất.  Ầm!  Mặt đất nứt toác, đầu ả lún sâu vào.  Diệp Huyên đạp chân phải lên người ả, bình thản nói: “Ta đã nể mặt ngươi rồi nhưng ngươi không muốn, đã vậy ta cũng chẳng khách khí nữa”.  Nói rồi nhấc chân giẫm xuống mặt ả.  Phụt!  Mặt ả vỡ vụn, máu tươi phun tung tóe.  "Làm càn!"  Một tiếng gầm phẫn

Chương 9456