Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 9459
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên bình tĩnh đáp: “Ta viết nó đấy”. Tần Quan: “...”Cô gái nhìn Diệp Huyên: “Ngươi viết?" Diệp Huyên gật đầu rồi thu Bộ Luật Thần Đạo về. Hắn không nói gì nữa, xoay người rời đi. Cô gái hỏi với theo: “Ngươi sẽ giảng bài bằng quyển Bộ Luật Thần Đạo tự mình viết đấy sao?" Diệp Huyên dừng bước, lắc đầu: “Không”. Cô gái xuất hiện trước mắt hắn: “Vậy ngươi lấy tư cách gì để đòi mười triệu Trụ Mạch một tháng?" Diệp Huyên cười: “Cô có thể không mời, ta cũng không cần phải giảng”. Sau đó biến mất. Để lại cô gái với đôi mày hơi nhíu lại, không biết đang suy nghĩ gì. Một hồi sau, nàng ta nhìn sang Cổ Tân. Gã khẽ biến sắc, đầu rũ xuống. Cô gái nhìn gã với vẻ mặt ảm đạm: “Ngươi kém hắn quá nhiều”. Rồi nhìn khắp bốn phía: “Còn các ngươi, chẳng lẽ Thần Cổ tộc ta không dám nhận thua đến vậy sao?" Ai nấy im re cúi đầu. Cô gái: “Đến lúc Thần Cổ tộc phải thay đổi rồi”. Sau đó rời đi. Để lại một nhóm cường giả với sắc mặt khó coi vô cùng. ... Diệp Huyên đi tìm Thần Lam. Hắn nhận ra Thần Cổ tộc cũng khá tốt với nàng ta, còn đang chú trọng bồi dưỡng nàng. Nhưng muốn đạt đến Bán Thần ở nơi này thì có chút khó khăn, ngoại trừ cơ duyên ra còn cần tiền. Mà Thần Cổ tộc tất nhiên sẽ không dồn mọi tài nguyên cho một người mới trở lại như Thần Lam. Hai người hàn huyên một hồi, Diệp Huyên rời khỏi, đi đến Thần Cổ Thành. Đây là một tòa thành phụ của Thần Cổ tộc, cũng là tòa thành thịnh vượng nhất. Bởi vì nơi này còn nằm trong phạm vi Thần Cổ tộc nên người phụ nữ kia không hạn chế hắn. Diệp Huyên nhanh chóng đi tìm Tiên Bảo Các. Đúng như hắn đoán, Tiên Bảo Các cũng có mở chi nhánh ở Thần Cổ Thành. Để tránh tai mắt người khác, hắn trực tiếp lấy lệnh Huyền Thiên ra. Hắn đến đây vì công chuyện, không phải để làm màu. Thấy lệnh Huyền Thiên xuất hiện, phân hội trưởng của Tiên Bảo Các nơi này đích thân ra đón. Đó là một người đàn ông mập mạp, ước lượng tầm ba trăm cân, những thớ thịt trên người lắc lư theo từng bước đi. Ông ta tên Từ Thiên, là người quản lý Tiên Bảo Các ở Thần Cổ giới. Từ Thiên cung kính thi lễ với Diệp Huyên: “Diệp thiếu”.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên bình tĩnh đáp: “Ta viết nó đấy”. Tần Quan: “...”Cô gái nhìn Diệp Huyên: “Ngươi viết?" Diệp Huyên gật đầu rồi thu Bộ Luật Thần Đạo về. Hắn không nói gì nữa, xoay người rời đi. Cô gái hỏi với theo: “Ngươi sẽ giảng bài bằng quyển Bộ Luật Thần Đạo tự mình viết đấy sao?" Diệp Huyên dừng bước, lắc đầu: “Không”. Cô gái xuất hiện trước mắt hắn: “Vậy ngươi lấy tư cách gì để đòi mười triệu Trụ Mạch một tháng?" Diệp Huyên cười: “Cô có thể không mời, ta cũng không cần phải giảng”. Sau đó biến mất. Để lại cô gái với đôi mày hơi nhíu lại, không biết đang suy nghĩ gì. Một hồi sau, nàng ta nhìn sang Cổ Tân. Gã khẽ biến sắc, đầu rũ xuống. Cô gái nhìn gã với vẻ mặt ảm đạm: “Ngươi kém hắn quá nhiều”. Rồi nhìn khắp bốn phía: “Còn các ngươi, chẳng lẽ Thần Cổ tộc ta không dám nhận thua đến vậy sao?" Ai nấy im re cúi đầu. Cô gái: “Đến lúc Thần Cổ tộc phải thay đổi rồi”. Sau đó rời đi. Để lại một nhóm cường giả với sắc mặt khó coi vô cùng. ... Diệp Huyên đi tìm Thần Lam. Hắn nhận ra Thần Cổ tộc cũng khá tốt với nàng ta, còn đang chú trọng bồi dưỡng nàng. Nhưng muốn đạt đến Bán Thần ở nơi này thì có chút khó khăn, ngoại trừ cơ duyên ra còn cần tiền. Mà Thần Cổ tộc tất nhiên sẽ không dồn mọi tài nguyên cho một người mới trở lại như Thần Lam. Hai người hàn huyên một hồi, Diệp Huyên rời khỏi, đi đến Thần Cổ Thành. Đây là một tòa thành phụ của Thần Cổ tộc, cũng là tòa thành thịnh vượng nhất. Bởi vì nơi này còn nằm trong phạm vi Thần Cổ tộc nên người phụ nữ kia không hạn chế hắn. Diệp Huyên nhanh chóng đi tìm Tiên Bảo Các. Đúng như hắn đoán, Tiên Bảo Các cũng có mở chi nhánh ở Thần Cổ Thành. Để tránh tai mắt người khác, hắn trực tiếp lấy lệnh Huyền Thiên ra. Hắn đến đây vì công chuyện, không phải để làm màu. Thấy lệnh Huyền Thiên xuất hiện, phân hội trưởng của Tiên Bảo Các nơi này đích thân ra đón. Đó là một người đàn ông mập mạp, ước lượng tầm ba trăm cân, những thớ thịt trên người lắc lư theo từng bước đi. Ông ta tên Từ Thiên, là người quản lý Tiên Bảo Các ở Thần Cổ giới. Từ Thiên cung kính thi lễ với Diệp Huyên: “Diệp thiếu”.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên bình tĩnh đáp: “Ta viết nó đấy”. Tần Quan: “...”Cô gái nhìn Diệp Huyên: “Ngươi viết?" Diệp Huyên gật đầu rồi thu Bộ Luật Thần Đạo về. Hắn không nói gì nữa, xoay người rời đi. Cô gái hỏi với theo: “Ngươi sẽ giảng bài bằng quyển Bộ Luật Thần Đạo tự mình viết đấy sao?" Diệp Huyên dừng bước, lắc đầu: “Không”. Cô gái xuất hiện trước mắt hắn: “Vậy ngươi lấy tư cách gì để đòi mười triệu Trụ Mạch một tháng?" Diệp Huyên cười: “Cô có thể không mời, ta cũng không cần phải giảng”. Sau đó biến mất. Để lại cô gái với đôi mày hơi nhíu lại, không biết đang suy nghĩ gì. Một hồi sau, nàng ta nhìn sang Cổ Tân. Gã khẽ biến sắc, đầu rũ xuống. Cô gái nhìn gã với vẻ mặt ảm đạm: “Ngươi kém hắn quá nhiều”. Rồi nhìn khắp bốn phía: “Còn các ngươi, chẳng lẽ Thần Cổ tộc ta không dám nhận thua đến vậy sao?" Ai nấy im re cúi đầu. Cô gái: “Đến lúc Thần Cổ tộc phải thay đổi rồi”. Sau đó rời đi. Để lại một nhóm cường giả với sắc mặt khó coi vô cùng. ... Diệp Huyên đi tìm Thần Lam. Hắn nhận ra Thần Cổ tộc cũng khá tốt với nàng ta, còn đang chú trọng bồi dưỡng nàng. Nhưng muốn đạt đến Bán Thần ở nơi này thì có chút khó khăn, ngoại trừ cơ duyên ra còn cần tiền. Mà Thần Cổ tộc tất nhiên sẽ không dồn mọi tài nguyên cho một người mới trở lại như Thần Lam. Hai người hàn huyên một hồi, Diệp Huyên rời khỏi, đi đến Thần Cổ Thành. Đây là một tòa thành phụ của Thần Cổ tộc, cũng là tòa thành thịnh vượng nhất. Bởi vì nơi này còn nằm trong phạm vi Thần Cổ tộc nên người phụ nữ kia không hạn chế hắn. Diệp Huyên nhanh chóng đi tìm Tiên Bảo Các. Đúng như hắn đoán, Tiên Bảo Các cũng có mở chi nhánh ở Thần Cổ Thành. Để tránh tai mắt người khác, hắn trực tiếp lấy lệnh Huyền Thiên ra. Hắn đến đây vì công chuyện, không phải để làm màu. Thấy lệnh Huyền Thiên xuất hiện, phân hội trưởng của Tiên Bảo Các nơi này đích thân ra đón. Đó là một người đàn ông mập mạp, ước lượng tầm ba trăm cân, những thớ thịt trên người lắc lư theo từng bước đi. Ông ta tên Từ Thiên, là người quản lý Tiên Bảo Các ở Thần Cổ giới. Từ Thiên cung kính thi lễ với Diệp Huyên: “Diệp thiếu”.