Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 9463

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Cổ Tân: “Tộc trưởng bảo ngươi dạy chúng ta, không có nghĩa là ngươi có thể tùy tiện làm bậy”.  Nụ cười của Diệp Huyên tắt ngúm: “Ngươi tin ta giết ngươi ngay lập tức không?"  Cổ Tân rét run trong lòng. Gã biết người này không nói đùa.  Diệp Huyên thu hồi tầm mắt, đi sang nơi khác: “Gọi toàn bộ thế hệ trẻ Thần Cổ tộc đến đài diễn võ trong một khắc. Ai đến trễ, ta chặt chân”.  Cổ Tân: “Ngươi muốn làm gì?"  Diệp Huyên không quay đầu lại: “Ta sẽ dạy cho các ngươi thế nào là ra vẻ”.  Cổ Tân: “...”Diễn Võ Trường.  Nơi này không mất bao lâu đã đầy ắp người, tất cả đều là thế hệ trẻ của Thần Cổ tộc.  Diệp Huyên ngồi trên một đài đá trước mắt họ, đang chăm chú đọc quyển sách cổ trong tay.  Cổ Tân bên dưới im lặng nhìn lên.  Tộc trưởng Thần Cổ tộc cũng âm thầm quan sát từ trong bóng tối.  Chỉ thấy Diệp Huyên đặt sách xuống, nhìn người bên dưới, hỏi: “Đến đủ hết chưa?"  Lời vừa dứt, đã thấy một thanh niên vội vã chạy đến.  Thấy Diệp Huyên nhìn mình, hắn ta biến sắc, run cầm cập nói: “Ta... ta có việc đến muộn”.  Một thanh kiếm đã đâm xuyên qua giữa trán, đóng đinh hắn ta xuống đất.  Không giết, chỉ đóng ở đó thôi.  Các cường giả Thần Cổ tộc thấy vậy thì biến sắc.  Tàn ác quá!  Nhưng không ai dám hó hé.  Bởi vì họ biết tên này không phải ác thường đâu, hắn dám giết người thật là đằng khác.  Bọn họ đồng loạt quay đầu, thấy một cô gái hớt hải chạy đến. Nàng ta mặc váy trắng, trông chỉ chừng mười bảy mười tám, dung mạo xinh xẻo đáng yêu. Khi nhìn thấy người thanh niên bị đóng xuống đất, sắc mặt nàng ta trắng bệch.  Run rẩy nói với Diệp Huyên: “Ta... ta có việc... đến... đến trễ...”  Diệp Huyên mỉm cười: “Đừng sợ, có việc đến muộn là bình thường, vào tìm chỗ ngồi đi”.  Những người khác nghe vậy thì hóa đá.  Chuyện gì thế này? 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Cổ Tân: “Tộc trưởng bảo ngươi dạy chúng ta, không có nghĩa là ngươi có thể tùy tiện làm bậy”.  Nụ cười của Diệp Huyên tắt ngúm: “Ngươi tin ta giết ngươi ngay lập tức không?"  Cổ Tân rét run trong lòng. Gã biết người này không nói đùa.  Diệp Huyên thu hồi tầm mắt, đi sang nơi khác: “Gọi toàn bộ thế hệ trẻ Thần Cổ tộc đến đài diễn võ trong một khắc. Ai đến trễ, ta chặt chân”.  Cổ Tân: “Ngươi muốn làm gì?"  Diệp Huyên không quay đầu lại: “Ta sẽ dạy cho các ngươi thế nào là ra vẻ”.  Cổ Tân: “...”Diễn Võ Trường.  Nơi này không mất bao lâu đã đầy ắp người, tất cả đều là thế hệ trẻ của Thần Cổ tộc.  Diệp Huyên ngồi trên một đài đá trước mắt họ, đang chăm chú đọc quyển sách cổ trong tay.  Cổ Tân bên dưới im lặng nhìn lên.  Tộc trưởng Thần Cổ tộc cũng âm thầm quan sát từ trong bóng tối.  Chỉ thấy Diệp Huyên đặt sách xuống, nhìn người bên dưới, hỏi: “Đến đủ hết chưa?"  Lời vừa dứt, đã thấy một thanh niên vội vã chạy đến.  Thấy Diệp Huyên nhìn mình, hắn ta biến sắc, run cầm cập nói: “Ta... ta có việc đến muộn”.  Một thanh kiếm đã đâm xuyên qua giữa trán, đóng đinh hắn ta xuống đất.  Không giết, chỉ đóng ở đó thôi.  Các cường giả Thần Cổ tộc thấy vậy thì biến sắc.  Tàn ác quá!  Nhưng không ai dám hó hé.  Bởi vì họ biết tên này không phải ác thường đâu, hắn dám giết người thật là đằng khác.  Bọn họ đồng loạt quay đầu, thấy một cô gái hớt hải chạy đến. Nàng ta mặc váy trắng, trông chỉ chừng mười bảy mười tám, dung mạo xinh xẻo đáng yêu. Khi nhìn thấy người thanh niên bị đóng xuống đất, sắc mặt nàng ta trắng bệch.  Run rẩy nói với Diệp Huyên: “Ta... ta có việc... đến... đến trễ...”  Diệp Huyên mỉm cười: “Đừng sợ, có việc đến muộn là bình thường, vào tìm chỗ ngồi đi”.  Những người khác nghe vậy thì hóa đá.  Chuyện gì thế này? 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Cổ Tân: “Tộc trưởng bảo ngươi dạy chúng ta, không có nghĩa là ngươi có thể tùy tiện làm bậy”.  Nụ cười của Diệp Huyên tắt ngúm: “Ngươi tin ta giết ngươi ngay lập tức không?"  Cổ Tân rét run trong lòng. Gã biết người này không nói đùa.  Diệp Huyên thu hồi tầm mắt, đi sang nơi khác: “Gọi toàn bộ thế hệ trẻ Thần Cổ tộc đến đài diễn võ trong một khắc. Ai đến trễ, ta chặt chân”.  Cổ Tân: “Ngươi muốn làm gì?"  Diệp Huyên không quay đầu lại: “Ta sẽ dạy cho các ngươi thế nào là ra vẻ”.  Cổ Tân: “...”Diễn Võ Trường.  Nơi này không mất bao lâu đã đầy ắp người, tất cả đều là thế hệ trẻ của Thần Cổ tộc.  Diệp Huyên ngồi trên một đài đá trước mắt họ, đang chăm chú đọc quyển sách cổ trong tay.  Cổ Tân bên dưới im lặng nhìn lên.  Tộc trưởng Thần Cổ tộc cũng âm thầm quan sát từ trong bóng tối.  Chỉ thấy Diệp Huyên đặt sách xuống, nhìn người bên dưới, hỏi: “Đến đủ hết chưa?"  Lời vừa dứt, đã thấy một thanh niên vội vã chạy đến.  Thấy Diệp Huyên nhìn mình, hắn ta biến sắc, run cầm cập nói: “Ta... ta có việc đến muộn”.  Một thanh kiếm đã đâm xuyên qua giữa trán, đóng đinh hắn ta xuống đất.  Không giết, chỉ đóng ở đó thôi.  Các cường giả Thần Cổ tộc thấy vậy thì biến sắc.  Tàn ác quá!  Nhưng không ai dám hó hé.  Bởi vì họ biết tên này không phải ác thường đâu, hắn dám giết người thật là đằng khác.  Bọn họ đồng loạt quay đầu, thấy một cô gái hớt hải chạy đến. Nàng ta mặc váy trắng, trông chỉ chừng mười bảy mười tám, dung mạo xinh xẻo đáng yêu. Khi nhìn thấy người thanh niên bị đóng xuống đất, sắc mặt nàng ta trắng bệch.  Run rẩy nói với Diệp Huyên: “Ta... ta có việc... đến... đến trễ...”  Diệp Huyên mỉm cười: “Đừng sợ, có việc đến muộn là bình thường, vào tìm chỗ ngồi đi”.  Những người khác nghe vậy thì hóa đá.  Chuyện gì thế này? 

Chương 9463