Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 9466

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Sắc mặt các cường giả Thần Cổ tộc trở nên khó coi. Chẳng lẽ Tộc trưởng định để một kẻ ngoại lai giết Cổ Tân thật?  Diệp Huyên chỉ xếp bằng ngồi xuống, tiếp tục đọc sách.  Nếu cô gái mở miệng, hắn sẽ không giết Cổ Tân, nhưng gã cũng sẽ không còn đường cứu vãn.  Vì sao?  Vì làm người phải tự biết mình đang ở đâu, bằng không sẽ ngạo mạn, sẽ lạc lối.  Vì sao Cổ Tân dám phách lối như vậy? Sự tự tin của gã dựa trên vị nữ Tộc trưởng kia, gã cho rằng Tộc trưởng sẽ không để gã chết.  Nếu cô gái mở miệng, Cổ Tân sẽ chỉ càng ngạo mạn.  Bất hạnh lớn nhất đời người - ngoại trừ "cứng" không được - chính là sống mà không biết vị trí của mình ở đâu.  Linh hồn Cổ Tân ngày càng mờ dần, nhưng nữ Tộc trưởng không lên tiếng, Diệp Huyên cũng không định dừng lại.  Sắc mặt các cường giả Thần Cổ tộc trở nên trắng bệch.  Chẳng lẽ phải từ bỏ Cổ Tân?  Bản thân Cổ Tân cũng bắt đầu cuống dần.  Thần Cổ tộc chẳng lẽ muốn mặc kệ gã?  Lúc này, nữ Tộc trưởng mở miệng: “Thần Cổ tộc này, trừ ta ra, có thể thiếu bất kỳ ai”.  Sau đó xoay người rời đi.  Những lời này khiến Cổ Tân mặt cắt không còn hột máu.  Gã đã hiểu.  Triệt để hiểu ra.  Thiên tài?  Yêu nghiệt?  Đếch là cái gì cả.  Trừ khi yêu nghiệt đến trình độ có thể thay đổi sự hưng suy của gia tộc, còn lại thì được gì? Nếu gã là Bán Thần, liệu Thần Cổ tộc có chịu từ bỏ gã như vậy không?  Chắc chắn không.  Gã bỗng dưng nhận ra mình đang ở đâu.  Cổ Tân vội vàng la lên: “Ta... ta nhận sai!"  Nhận sai!  Các cường giả Thần Cổ tộc thở phào nhẹ nhõm.  Nhưng Diệp Huyên tiếp tục đọc sách, không hề dừng lại.  Các cường giả Thần Cổ tộc nổi giận.  Một người đàn ông bật dậy quát lên: “Đã nhận sai rồi mà ngươi còn muốn đuổi tận giết tuyệt sao?! Ngươi...”  Phập!  Một thanh kiếm đâm thủng giữa trán.  Ghim ông ta vào thời không nơi xa.  Diệp Huyên liếc mắt nhìn một người đàn ông áo xám khác cũng vừa đứng lên: “Sao?" 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Sắc mặt các cường giả Thần Cổ tộc trở nên khó coi. Chẳng lẽ Tộc trưởng định để một kẻ ngoại lai giết Cổ Tân thật?  Diệp Huyên chỉ xếp bằng ngồi xuống, tiếp tục đọc sách.  Nếu cô gái mở miệng, hắn sẽ không giết Cổ Tân, nhưng gã cũng sẽ không còn đường cứu vãn.  Vì sao?  Vì làm người phải tự biết mình đang ở đâu, bằng không sẽ ngạo mạn, sẽ lạc lối.  Vì sao Cổ Tân dám phách lối như vậy? Sự tự tin của gã dựa trên vị nữ Tộc trưởng kia, gã cho rằng Tộc trưởng sẽ không để gã chết.  Nếu cô gái mở miệng, Cổ Tân sẽ chỉ càng ngạo mạn.  Bất hạnh lớn nhất đời người - ngoại trừ "cứng" không được - chính là sống mà không biết vị trí của mình ở đâu.  Linh hồn Cổ Tân ngày càng mờ dần, nhưng nữ Tộc trưởng không lên tiếng, Diệp Huyên cũng không định dừng lại.  Sắc mặt các cường giả Thần Cổ tộc trở nên trắng bệch.  Chẳng lẽ phải từ bỏ Cổ Tân?  Bản thân Cổ Tân cũng bắt đầu cuống dần.  Thần Cổ tộc chẳng lẽ muốn mặc kệ gã?  Lúc này, nữ Tộc trưởng mở miệng: “Thần Cổ tộc này, trừ ta ra, có thể thiếu bất kỳ ai”.  Sau đó xoay người rời đi.  Những lời này khiến Cổ Tân mặt cắt không còn hột máu.  Gã đã hiểu.  Triệt để hiểu ra.  Thiên tài?  Yêu nghiệt?  Đếch là cái gì cả.  Trừ khi yêu nghiệt đến trình độ có thể thay đổi sự hưng suy của gia tộc, còn lại thì được gì? Nếu gã là Bán Thần, liệu Thần Cổ tộc có chịu từ bỏ gã như vậy không?  Chắc chắn không.  Gã bỗng dưng nhận ra mình đang ở đâu.  Cổ Tân vội vàng la lên: “Ta... ta nhận sai!"  Nhận sai!  Các cường giả Thần Cổ tộc thở phào nhẹ nhõm.  Nhưng Diệp Huyên tiếp tục đọc sách, không hề dừng lại.  Các cường giả Thần Cổ tộc nổi giận.  Một người đàn ông bật dậy quát lên: “Đã nhận sai rồi mà ngươi còn muốn đuổi tận giết tuyệt sao?! Ngươi...”  Phập!  Một thanh kiếm đâm thủng giữa trán.  Ghim ông ta vào thời không nơi xa.  Diệp Huyên liếc mắt nhìn một người đàn ông áo xám khác cũng vừa đứng lên: “Sao?" 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Sắc mặt các cường giả Thần Cổ tộc trở nên khó coi. Chẳng lẽ Tộc trưởng định để một kẻ ngoại lai giết Cổ Tân thật?  Diệp Huyên chỉ xếp bằng ngồi xuống, tiếp tục đọc sách.  Nếu cô gái mở miệng, hắn sẽ không giết Cổ Tân, nhưng gã cũng sẽ không còn đường cứu vãn.  Vì sao?  Vì làm người phải tự biết mình đang ở đâu, bằng không sẽ ngạo mạn, sẽ lạc lối.  Vì sao Cổ Tân dám phách lối như vậy? Sự tự tin của gã dựa trên vị nữ Tộc trưởng kia, gã cho rằng Tộc trưởng sẽ không để gã chết.  Nếu cô gái mở miệng, Cổ Tân sẽ chỉ càng ngạo mạn.  Bất hạnh lớn nhất đời người - ngoại trừ "cứng" không được - chính là sống mà không biết vị trí của mình ở đâu.  Linh hồn Cổ Tân ngày càng mờ dần, nhưng nữ Tộc trưởng không lên tiếng, Diệp Huyên cũng không định dừng lại.  Sắc mặt các cường giả Thần Cổ tộc trở nên trắng bệch.  Chẳng lẽ phải từ bỏ Cổ Tân?  Bản thân Cổ Tân cũng bắt đầu cuống dần.  Thần Cổ tộc chẳng lẽ muốn mặc kệ gã?  Lúc này, nữ Tộc trưởng mở miệng: “Thần Cổ tộc này, trừ ta ra, có thể thiếu bất kỳ ai”.  Sau đó xoay người rời đi.  Những lời này khiến Cổ Tân mặt cắt không còn hột máu.  Gã đã hiểu.  Triệt để hiểu ra.  Thiên tài?  Yêu nghiệt?  Đếch là cái gì cả.  Trừ khi yêu nghiệt đến trình độ có thể thay đổi sự hưng suy của gia tộc, còn lại thì được gì? Nếu gã là Bán Thần, liệu Thần Cổ tộc có chịu từ bỏ gã như vậy không?  Chắc chắn không.  Gã bỗng dưng nhận ra mình đang ở đâu.  Cổ Tân vội vàng la lên: “Ta... ta nhận sai!"  Nhận sai!  Các cường giả Thần Cổ tộc thở phào nhẹ nhõm.  Nhưng Diệp Huyên tiếp tục đọc sách, không hề dừng lại.  Các cường giả Thần Cổ tộc nổi giận.  Một người đàn ông bật dậy quát lên: “Đã nhận sai rồi mà ngươi còn muốn đuổi tận giết tuyệt sao?! Ngươi...”  Phập!  Một thanh kiếm đâm thủng giữa trán.  Ghim ông ta vào thời không nơi xa.  Diệp Huyên liếc mắt nhìn một người đàn ông áo xám khác cũng vừa đứng lên: “Sao?" 

Chương 9466