Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 9483
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tuy hắn cũng được coi là giàu có, nhưng bảo hắn bỏ ra hai trăm nghìn Trụ Mạch để ở một đêm, hắn vẫn thấy hơi tiếc. Nghe lời này của Diệp Huyên, cô gái thanh tú trả lời ngay: “Có chứ, hơn nữa còn rất nhiều”. Diệp Huyên trầm giọng hỏi lại: “Thật sự giàu đến vậy à?” Cô gái thanh tú do dự giây lát mới đáp: “Vâng”. Diệp Huyên không nói nên lời. Cô gái thanh tú hơi cúi người: “Mời Diệp công tử đi theo ta”. Nói xong nàng ta dẫn Diệp Huyên và Cổ Hàn lên lầu, đi thẳng tới tầng áp chót, Diệp Huyên vừa mở cửa phòng mình ra đã thấy cả một tinh không vô tận. Diệp Huyên hơi giật mình. Đây không phải cảnh ảo mà là tinh không thật sự, có điều tinh không này nối liền với Tiên Bảo Lâu! Linh khí ở trong tinh không này vô cùng đậm đặc, gần như là thành thực chất, hơn nữa xung quanh còn có một vài trận pháp đặc biệt, những trận pháp này giống như kết giới, mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với kết giới ở đài diễn võ. Lúc này, cô gái thanh tú chần chừ rồi hỏi: “Diệp công tử, cậu có cần phục vụ đặc biệt không?” “Hả?” Diệp Huyên quay đầu nhìn cô gái thanh tú: “Phục vụ đặc biệt?” Cô gái thanh tú gật đầu: “Đúng thế”. Diệp Huyên hơi tò mò: “Phục vụ đặc biệt gì?” Cô gái thanh tú lưỡng lự rồi vỗ tay, ngay sau đó một cô gái chầm chậm bước vào, cô gái cao ráo xinh đẹp, quần áo trên người rất ít, một số chỗ còn thấp thoáng như ẩn như hiện, quả thực rất quyến rũ. Sắc mặt Diệp Huyên tối sầm lại: “Sao Tần Quan có thể thế này? Còn làm ra chuyện này được nữa?” Cô gái thanh tú biến sắc, vội vàng nói: “Diệp công tử, cậu hiểu lầm rồi”. Diệp Huyên tức giận: “Hiểu lầm? Ta hiểu lầm cái gì?” Cô gái thanh tú giải thích: “Các… Các nàng chỉ nhảy múa mua vui rồi nghe lệnh của cậu thôi chứ không làm gì khác cả”. Diệp Huyên hơi nhíu mày: “Không làm gì khác? Vậy nàng mặc ít như thế kia là để quyến rũ khách à?” Cô gái thanh tú cười gượng: “Diệp công tử, đây là do các nàng tự nguyện, cậu nhìn cảnh giới của các nàng đi”. Diệp Huyên quay đầu nhìn cô gái kia, cảnh giới của nàng ta rất thấp. Cô gái thanh tú trịnh trọng đáp: “Các nàng đều là những người có thiên phú cực kém, nếu ở ngoài thì hầu như đều có kết cục rất thảm thương, Các chủ cho các nàng ở lại đây kiếm sống, còn họ thì được Tiên Bảo Các bảo vệ, chỉ làm một vài công việc phục vụ thôi”. Nói rồi nàng ta nhìn cô gái kia: “Sở dĩ nàng mặc ít là bởi nàng là vũ công, nhảy rất giỏi chứ không vì lý do gì khác. Hơn nữa, thông thường nàng đều chỉ tiếp khách nữ, lần này sở dĩ ta bảo nàng tới là vì Diệp công tử cậu…” Diệp Huyên liếc nhìn cô gái kia, hắn phát hiện
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tuy hắn cũng được coi là giàu có, nhưng bảo hắn bỏ ra hai trăm nghìn Trụ Mạch để ở một đêm, hắn vẫn thấy hơi tiếc. Nghe lời này của Diệp Huyên, cô gái thanh tú trả lời ngay: “Có chứ, hơn nữa còn rất nhiều”. Diệp Huyên trầm giọng hỏi lại: “Thật sự giàu đến vậy à?” Cô gái thanh tú do dự giây lát mới đáp: “Vâng”. Diệp Huyên không nói nên lời. Cô gái thanh tú hơi cúi người: “Mời Diệp công tử đi theo ta”. Nói xong nàng ta dẫn Diệp Huyên và Cổ Hàn lên lầu, đi thẳng tới tầng áp chót, Diệp Huyên vừa mở cửa phòng mình ra đã thấy cả một tinh không vô tận. Diệp Huyên hơi giật mình. Đây không phải cảnh ảo mà là tinh không thật sự, có điều tinh không này nối liền với Tiên Bảo Lâu! Linh khí ở trong tinh không này vô cùng đậm đặc, gần như là thành thực chất, hơn nữa xung quanh còn có một vài trận pháp đặc biệt, những trận pháp này giống như kết giới, mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với kết giới ở đài diễn võ. Lúc này, cô gái thanh tú chần chừ rồi hỏi: “Diệp công tử, cậu có cần phục vụ đặc biệt không?” “Hả?” Diệp Huyên quay đầu nhìn cô gái thanh tú: “Phục vụ đặc biệt?” Cô gái thanh tú gật đầu: “Đúng thế”. Diệp Huyên hơi tò mò: “Phục vụ đặc biệt gì?” Cô gái thanh tú lưỡng lự rồi vỗ tay, ngay sau đó một cô gái chầm chậm bước vào, cô gái cao ráo xinh đẹp, quần áo trên người rất ít, một số chỗ còn thấp thoáng như ẩn như hiện, quả thực rất quyến rũ. Sắc mặt Diệp Huyên tối sầm lại: “Sao Tần Quan có thể thế này? Còn làm ra chuyện này được nữa?” Cô gái thanh tú biến sắc, vội vàng nói: “Diệp công tử, cậu hiểu lầm rồi”. Diệp Huyên tức giận: “Hiểu lầm? Ta hiểu lầm cái gì?” Cô gái thanh tú giải thích: “Các… Các nàng chỉ nhảy múa mua vui rồi nghe lệnh của cậu thôi chứ không làm gì khác cả”. Diệp Huyên hơi nhíu mày: “Không làm gì khác? Vậy nàng mặc ít như thế kia là để quyến rũ khách à?” Cô gái thanh tú cười gượng: “Diệp công tử, đây là do các nàng tự nguyện, cậu nhìn cảnh giới của các nàng đi”. Diệp Huyên quay đầu nhìn cô gái kia, cảnh giới của nàng ta rất thấp. Cô gái thanh tú trịnh trọng đáp: “Các nàng đều là những người có thiên phú cực kém, nếu ở ngoài thì hầu như đều có kết cục rất thảm thương, Các chủ cho các nàng ở lại đây kiếm sống, còn họ thì được Tiên Bảo Các bảo vệ, chỉ làm một vài công việc phục vụ thôi”. Nói rồi nàng ta nhìn cô gái kia: “Sở dĩ nàng mặc ít là bởi nàng là vũ công, nhảy rất giỏi chứ không vì lý do gì khác. Hơn nữa, thông thường nàng đều chỉ tiếp khách nữ, lần này sở dĩ ta bảo nàng tới là vì Diệp công tử cậu…” Diệp Huyên liếc nhìn cô gái kia, hắn phát hiện
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tuy hắn cũng được coi là giàu có, nhưng bảo hắn bỏ ra hai trăm nghìn Trụ Mạch để ở một đêm, hắn vẫn thấy hơi tiếc. Nghe lời này của Diệp Huyên, cô gái thanh tú trả lời ngay: “Có chứ, hơn nữa còn rất nhiều”. Diệp Huyên trầm giọng hỏi lại: “Thật sự giàu đến vậy à?” Cô gái thanh tú do dự giây lát mới đáp: “Vâng”. Diệp Huyên không nói nên lời. Cô gái thanh tú hơi cúi người: “Mời Diệp công tử đi theo ta”. Nói xong nàng ta dẫn Diệp Huyên và Cổ Hàn lên lầu, đi thẳng tới tầng áp chót, Diệp Huyên vừa mở cửa phòng mình ra đã thấy cả một tinh không vô tận. Diệp Huyên hơi giật mình. Đây không phải cảnh ảo mà là tinh không thật sự, có điều tinh không này nối liền với Tiên Bảo Lâu! Linh khí ở trong tinh không này vô cùng đậm đặc, gần như là thành thực chất, hơn nữa xung quanh còn có một vài trận pháp đặc biệt, những trận pháp này giống như kết giới, mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với kết giới ở đài diễn võ. Lúc này, cô gái thanh tú chần chừ rồi hỏi: “Diệp công tử, cậu có cần phục vụ đặc biệt không?” “Hả?” Diệp Huyên quay đầu nhìn cô gái thanh tú: “Phục vụ đặc biệt?” Cô gái thanh tú gật đầu: “Đúng thế”. Diệp Huyên hơi tò mò: “Phục vụ đặc biệt gì?” Cô gái thanh tú lưỡng lự rồi vỗ tay, ngay sau đó một cô gái chầm chậm bước vào, cô gái cao ráo xinh đẹp, quần áo trên người rất ít, một số chỗ còn thấp thoáng như ẩn như hiện, quả thực rất quyến rũ. Sắc mặt Diệp Huyên tối sầm lại: “Sao Tần Quan có thể thế này? Còn làm ra chuyện này được nữa?” Cô gái thanh tú biến sắc, vội vàng nói: “Diệp công tử, cậu hiểu lầm rồi”. Diệp Huyên tức giận: “Hiểu lầm? Ta hiểu lầm cái gì?” Cô gái thanh tú giải thích: “Các… Các nàng chỉ nhảy múa mua vui rồi nghe lệnh của cậu thôi chứ không làm gì khác cả”. Diệp Huyên hơi nhíu mày: “Không làm gì khác? Vậy nàng mặc ít như thế kia là để quyến rũ khách à?” Cô gái thanh tú cười gượng: “Diệp công tử, đây là do các nàng tự nguyện, cậu nhìn cảnh giới của các nàng đi”. Diệp Huyên quay đầu nhìn cô gái kia, cảnh giới của nàng ta rất thấp. Cô gái thanh tú trịnh trọng đáp: “Các nàng đều là những người có thiên phú cực kém, nếu ở ngoài thì hầu như đều có kết cục rất thảm thương, Các chủ cho các nàng ở lại đây kiếm sống, còn họ thì được Tiên Bảo Các bảo vệ, chỉ làm một vài công việc phục vụ thôi”. Nói rồi nàng ta nhìn cô gái kia: “Sở dĩ nàng mặc ít là bởi nàng là vũ công, nhảy rất giỏi chứ không vì lý do gì khác. Hơn nữa, thông thường nàng đều chỉ tiếp khách nữ, lần này sở dĩ ta bảo nàng tới là vì Diệp công tử cậu…” Diệp Huyên liếc nhìn cô gái kia, hắn phát hiện