Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 9550

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên nhận lấy chén trà, nhẹ nhàng uống một ngụm, sau đó nói: “Muội làm đi, ta ủng hộ muội, bất kể là phương diện tiền bạc hay là phương diện khác, cần gì cứ nói với ta một câu là được.”  Thanh Khâu gật đầu: “Được!”  Nói xong, cô bé hơi do dự, sau đó nói: “Theo ta được biết, ca ca đến từ Thanh Thành, có đúng không?”  Diệp Huyên gật đầu.  Thanh Khâu mỉm cười: “Ta muốn làm từ những thế giới nhỏ này trước, bắt đầu từ Thanh Thành, vừa hay, Thanh Thành cũng có thư viện, chúng ta bắt đầu từ thế giới nhỏ, sau đó từng chút một bao vây các thế giới lớn, cuối cùng, thay đổi cả vũ trụ.”  Diệp Huyên gật đầu: “Được!”  Thanh Khâu nhếch miệng cười: “Ta cần tiền!”  Diệp Huyên lắc đầu cười: “Bao nhiêu?”  Hắn biết, làm việc này, khẳng định là cần tiền!  Thanh Khâu dựng một bàn tay lên.  Diệp Huyên chớp chớp mắt: “Năm trăm vạn Trụ Mạch?”  Thanh Khâu lắc đầu: “Năm nghìn vạn!”  Diệp Huyên cứng đờ mặt.  Thanh Khâu cười hì hì: “Có không?”  Diệp Huyên gật đầu: “Có!”  Nói xong, hắn mở lòng bàn tay ra, một chiếc nhẫn chiếc nhẫn chứa đồ bay đến trước mặt Thanh Khâu, trong nhẫn chứa đồ không phải năm nghìn vạn, mà là bảy nghìn vạn.  Thanh Khâu nhìn về phía Diệp Huyên, Diệp Huyên cười nói: “Hai nghìn vạn Trụ Mạch kia là cho muội, hiện tại muội tu luyện cần tiêu tốn rất nhiều Trụ Mạch, đúng không?”  Thanh Khâu gật đầu.  Diệp Huyên cười nói: “Muội cứ dùng trước hai nghìn vạn, nếu không đủ, lại đến tìm ta!”  Thanh Khâu nhìn Diệp Huyên, nhẹ giọng nói: “Được!”  Diệp Huyên cười nói: “Ta đi bận việc đây!”  Nói xong, hắn xoay người rời đi.  Thanh Khâu nhìn về phía Diệp Huyên ở xa xa, tay phải cô bé nắm chặt nhẫn chứa đồ, trong mắt tràn đầy vẻ kiên định: “Ca ca, ta phải khiến chư thiên vạn giới này thay đổi vì huynh, ta phải khiến vạn vạn sinh linh trong chư thiên vạn giới này tín ngưỡng huynh...”  Nói xong, cô bé từ từ nhắm mắt lại: “Chỉ có lấy tín ngưỡng của chúng sinh làm kiếm, huynh mới có thể đạt tới cấp bậc của ba người bọn họ...”  Nói xong, vẻ mặt cô bé đột nhiên hơi hoảng hốt.  Mình vừa mới nói cái gì?  Thanh Khâu nhíu mày, có chút nghi hoặc.  ...  Trong rừng trúc, Diệp Huyên ngồi xếp bằng dưới đất.  Lúc này hắn đang rất u sầu.  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên nhận lấy chén trà, nhẹ nhàng uống một ngụm, sau đó nói: “Muội làm đi, ta ủng hộ muội, bất kể là phương diện tiền bạc hay là phương diện khác, cần gì cứ nói với ta một câu là được.”  Thanh Khâu gật đầu: “Được!”  Nói xong, cô bé hơi do dự, sau đó nói: “Theo ta được biết, ca ca đến từ Thanh Thành, có đúng không?”  Diệp Huyên gật đầu.  Thanh Khâu mỉm cười: “Ta muốn làm từ những thế giới nhỏ này trước, bắt đầu từ Thanh Thành, vừa hay, Thanh Thành cũng có thư viện, chúng ta bắt đầu từ thế giới nhỏ, sau đó từng chút một bao vây các thế giới lớn, cuối cùng, thay đổi cả vũ trụ.”  Diệp Huyên gật đầu: “Được!”  Thanh Khâu nhếch miệng cười: “Ta cần tiền!”  Diệp Huyên lắc đầu cười: “Bao nhiêu?”  Hắn biết, làm việc này, khẳng định là cần tiền!  Thanh Khâu dựng một bàn tay lên.  Diệp Huyên chớp chớp mắt: “Năm trăm vạn Trụ Mạch?”  Thanh Khâu lắc đầu: “Năm nghìn vạn!”  Diệp Huyên cứng đờ mặt.  Thanh Khâu cười hì hì: “Có không?”  Diệp Huyên gật đầu: “Có!”  Nói xong, hắn mở lòng bàn tay ra, một chiếc nhẫn chiếc nhẫn chứa đồ bay đến trước mặt Thanh Khâu, trong nhẫn chứa đồ không phải năm nghìn vạn, mà là bảy nghìn vạn.  Thanh Khâu nhìn về phía Diệp Huyên, Diệp Huyên cười nói: “Hai nghìn vạn Trụ Mạch kia là cho muội, hiện tại muội tu luyện cần tiêu tốn rất nhiều Trụ Mạch, đúng không?”  Thanh Khâu gật đầu.  Diệp Huyên cười nói: “Muội cứ dùng trước hai nghìn vạn, nếu không đủ, lại đến tìm ta!”  Thanh Khâu nhìn Diệp Huyên, nhẹ giọng nói: “Được!”  Diệp Huyên cười nói: “Ta đi bận việc đây!”  Nói xong, hắn xoay người rời đi.  Thanh Khâu nhìn về phía Diệp Huyên ở xa xa, tay phải cô bé nắm chặt nhẫn chứa đồ, trong mắt tràn đầy vẻ kiên định: “Ca ca, ta phải khiến chư thiên vạn giới này thay đổi vì huynh, ta phải khiến vạn vạn sinh linh trong chư thiên vạn giới này tín ngưỡng huynh...”  Nói xong, cô bé từ từ nhắm mắt lại: “Chỉ có lấy tín ngưỡng của chúng sinh làm kiếm, huynh mới có thể đạt tới cấp bậc của ba người bọn họ...”  Nói xong, vẻ mặt cô bé đột nhiên hơi hoảng hốt.  Mình vừa mới nói cái gì?  Thanh Khâu nhíu mày, có chút nghi hoặc.  ...  Trong rừng trúc, Diệp Huyên ngồi xếp bằng dưới đất.  Lúc này hắn đang rất u sầu.  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên nhận lấy chén trà, nhẹ nhàng uống một ngụm, sau đó nói: “Muội làm đi, ta ủng hộ muội, bất kể là phương diện tiền bạc hay là phương diện khác, cần gì cứ nói với ta một câu là được.”  Thanh Khâu gật đầu: “Được!”  Nói xong, cô bé hơi do dự, sau đó nói: “Theo ta được biết, ca ca đến từ Thanh Thành, có đúng không?”  Diệp Huyên gật đầu.  Thanh Khâu mỉm cười: “Ta muốn làm từ những thế giới nhỏ này trước, bắt đầu từ Thanh Thành, vừa hay, Thanh Thành cũng có thư viện, chúng ta bắt đầu từ thế giới nhỏ, sau đó từng chút một bao vây các thế giới lớn, cuối cùng, thay đổi cả vũ trụ.”  Diệp Huyên gật đầu: “Được!”  Thanh Khâu nhếch miệng cười: “Ta cần tiền!”  Diệp Huyên lắc đầu cười: “Bao nhiêu?”  Hắn biết, làm việc này, khẳng định là cần tiền!  Thanh Khâu dựng một bàn tay lên.  Diệp Huyên chớp chớp mắt: “Năm trăm vạn Trụ Mạch?”  Thanh Khâu lắc đầu: “Năm nghìn vạn!”  Diệp Huyên cứng đờ mặt.  Thanh Khâu cười hì hì: “Có không?”  Diệp Huyên gật đầu: “Có!”  Nói xong, hắn mở lòng bàn tay ra, một chiếc nhẫn chiếc nhẫn chứa đồ bay đến trước mặt Thanh Khâu, trong nhẫn chứa đồ không phải năm nghìn vạn, mà là bảy nghìn vạn.  Thanh Khâu nhìn về phía Diệp Huyên, Diệp Huyên cười nói: “Hai nghìn vạn Trụ Mạch kia là cho muội, hiện tại muội tu luyện cần tiêu tốn rất nhiều Trụ Mạch, đúng không?”  Thanh Khâu gật đầu.  Diệp Huyên cười nói: “Muội cứ dùng trước hai nghìn vạn, nếu không đủ, lại đến tìm ta!”  Thanh Khâu nhìn Diệp Huyên, nhẹ giọng nói: “Được!”  Diệp Huyên cười nói: “Ta đi bận việc đây!”  Nói xong, hắn xoay người rời đi.  Thanh Khâu nhìn về phía Diệp Huyên ở xa xa, tay phải cô bé nắm chặt nhẫn chứa đồ, trong mắt tràn đầy vẻ kiên định: “Ca ca, ta phải khiến chư thiên vạn giới này thay đổi vì huynh, ta phải khiến vạn vạn sinh linh trong chư thiên vạn giới này tín ngưỡng huynh...”  Nói xong, cô bé từ từ nhắm mắt lại: “Chỉ có lấy tín ngưỡng của chúng sinh làm kiếm, huynh mới có thể đạt tới cấp bậc của ba người bọn họ...”  Nói xong, vẻ mặt cô bé đột nhiên hơi hoảng hốt.  Mình vừa mới nói cái gì?  Thanh Khâu nhíu mày, có chút nghi hoặc.  ...  Trong rừng trúc, Diệp Huyên ngồi xếp bằng dưới đất.  Lúc này hắn đang rất u sầu.  

Chương 9550