Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 9560

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Cô gái này là mụ điên mà!  Đọc sách ngu người rồi!  Tiêu Lan thầm thở dài, Diệp thiếu cũng đọc sách nhưng cách làm người của hắn quả thật hơn người phụ nữ kia rất nhiều!  Diệp Huyên cười nói: "Sách này quả thật là Tần Quan tặng cho ta!"  Cô gái liếc Diệp Huyên: "Dù là viện trưởng tặng cho ngươi, nhưng ngươi có tư cách gì lấy nó để đi giảng giải kiếm tiền? Ngươi dựa vào cái gì? Ngươi..."  Diệp Huyên bỗng tát một cái.  Ầm!  Cơ thể cô gái lập tức vỡ nát!  Mọi người: "..."  Diệp Huyên nhìn cô gái chỉ còn lại linh hồn kia, cười hỏi: "Ta đi giảng bài thì liên quan quái gì đến ngươi?"  Cô gái tức tối trừng Diệp Huyên: "Thứ vô liêm sỉ, không biết xấu hổ!"  Diệp Huyên lắc đầu: "Thế giới rộng lớn, đúng là loại người nào cũng có!"  Hắn nói xong định ra tay.  Song lúc này, chân trời đằng xa bỗng vang lên một giọng nói: "Diệp viện trưởng, xin hãy nương tay!"  Vừa dứt lời, một ông lão đã xuất hiện trước mặt Diệp Huyên cách đó không xa. Người đến chính là Triệu Nhược - một trong những phó viện trưởng của thư viện Hoa Hạ! Ngoài viện trưởng là Tần Quan ra thì thư viện Hoa Hạ còn có ba vị phó viện trưởng.  Sau khi hạ xuống, Triệu Nhược lập tức khom lưng vái chào: "Diệp công tử, lời nói của đệ tử ta có xúc phạm ngươi, ta xin thay mặt nàng xin lỗi ngươi!"  Diệp Huyên cười hỏi: "Đệ tử của ông? Thân truyền?"  Triệu Nhược vội gậy đầu: "Đúng vậy!"  Diệp Huyên lắc đầu cười: "Sao ông lại nhận một kẻ ngu ngục như vậy làm đệ tử vậy?"  Hắn vừa nói xong, sắc mặt Triệu Nhược lập tức trở nên khó coi!  Đây là không định nể mặt ông ta!  Đằng xa, nàng kia bỗng mở miệng mỉa mai: "Ngươi nghĩ rằng ta sợ chết chắc? Ta chết rồi thì vẫn còn hàng ngàn vạn người như ta!"  Á đù!  Tiêu Lan bên cạnh trợn mắt há hốc mồm nhìn cô gái, trong mắt tràn ngập vẻ khó tin, kia là một mụ đàn bà cực phẩm gì vậy?  Giờ phút này, mọi người đang nghe giảng bài ở hiện trường cũng sửng sốt!  Đây là mụ điên nào thế?  Diệp Huyên hơi khó tin nhìn cô gái hỏi: "Rốt cuộc thì ngươi đọc sách kiểu gì thế?"  Triệu Nhược đứng cạnh vội vàng nói: "Diệp công tử, nàng lớn lên trong thư viện, rất ít ra ngoài rèn luyện nên..."  Diệp Huyên bỗng ngắt lời Triệu Nhược: "Thế nên đọc ngu người luôn rồi đúng không?"  Sắc mặt Triệu Nhược có chút khó coi: "Diệp công tử, mong ngươi nói chuyện văn minh, ta và ngươi đều là người đọc sách!" 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Cô gái này là mụ điên mà!  Đọc sách ngu người rồi!  Tiêu Lan thầm thở dài, Diệp thiếu cũng đọc sách nhưng cách làm người của hắn quả thật hơn người phụ nữ kia rất nhiều!  Diệp Huyên cười nói: "Sách này quả thật là Tần Quan tặng cho ta!"  Cô gái liếc Diệp Huyên: "Dù là viện trưởng tặng cho ngươi, nhưng ngươi có tư cách gì lấy nó để đi giảng giải kiếm tiền? Ngươi dựa vào cái gì? Ngươi..."  Diệp Huyên bỗng tát một cái.  Ầm!  Cơ thể cô gái lập tức vỡ nát!  Mọi người: "..."  Diệp Huyên nhìn cô gái chỉ còn lại linh hồn kia, cười hỏi: "Ta đi giảng bài thì liên quan quái gì đến ngươi?"  Cô gái tức tối trừng Diệp Huyên: "Thứ vô liêm sỉ, không biết xấu hổ!"  Diệp Huyên lắc đầu: "Thế giới rộng lớn, đúng là loại người nào cũng có!"  Hắn nói xong định ra tay.  Song lúc này, chân trời đằng xa bỗng vang lên một giọng nói: "Diệp viện trưởng, xin hãy nương tay!"  Vừa dứt lời, một ông lão đã xuất hiện trước mặt Diệp Huyên cách đó không xa. Người đến chính là Triệu Nhược - một trong những phó viện trưởng của thư viện Hoa Hạ! Ngoài viện trưởng là Tần Quan ra thì thư viện Hoa Hạ còn có ba vị phó viện trưởng.  Sau khi hạ xuống, Triệu Nhược lập tức khom lưng vái chào: "Diệp công tử, lời nói của đệ tử ta có xúc phạm ngươi, ta xin thay mặt nàng xin lỗi ngươi!"  Diệp Huyên cười hỏi: "Đệ tử của ông? Thân truyền?"  Triệu Nhược vội gậy đầu: "Đúng vậy!"  Diệp Huyên lắc đầu cười: "Sao ông lại nhận một kẻ ngu ngục như vậy làm đệ tử vậy?"  Hắn vừa nói xong, sắc mặt Triệu Nhược lập tức trở nên khó coi!  Đây là không định nể mặt ông ta!  Đằng xa, nàng kia bỗng mở miệng mỉa mai: "Ngươi nghĩ rằng ta sợ chết chắc? Ta chết rồi thì vẫn còn hàng ngàn vạn người như ta!"  Á đù!  Tiêu Lan bên cạnh trợn mắt há hốc mồm nhìn cô gái, trong mắt tràn ngập vẻ khó tin, kia là một mụ đàn bà cực phẩm gì vậy?  Giờ phút này, mọi người đang nghe giảng bài ở hiện trường cũng sửng sốt!  Đây là mụ điên nào thế?  Diệp Huyên hơi khó tin nhìn cô gái hỏi: "Rốt cuộc thì ngươi đọc sách kiểu gì thế?"  Triệu Nhược đứng cạnh vội vàng nói: "Diệp công tử, nàng lớn lên trong thư viện, rất ít ra ngoài rèn luyện nên..."  Diệp Huyên bỗng ngắt lời Triệu Nhược: "Thế nên đọc ngu người luôn rồi đúng không?"  Sắc mặt Triệu Nhược có chút khó coi: "Diệp công tử, mong ngươi nói chuyện văn minh, ta và ngươi đều là người đọc sách!" 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Cô gái này là mụ điên mà!  Đọc sách ngu người rồi!  Tiêu Lan thầm thở dài, Diệp thiếu cũng đọc sách nhưng cách làm người của hắn quả thật hơn người phụ nữ kia rất nhiều!  Diệp Huyên cười nói: "Sách này quả thật là Tần Quan tặng cho ta!"  Cô gái liếc Diệp Huyên: "Dù là viện trưởng tặng cho ngươi, nhưng ngươi có tư cách gì lấy nó để đi giảng giải kiếm tiền? Ngươi dựa vào cái gì? Ngươi..."  Diệp Huyên bỗng tát một cái.  Ầm!  Cơ thể cô gái lập tức vỡ nát!  Mọi người: "..."  Diệp Huyên nhìn cô gái chỉ còn lại linh hồn kia, cười hỏi: "Ta đi giảng bài thì liên quan quái gì đến ngươi?"  Cô gái tức tối trừng Diệp Huyên: "Thứ vô liêm sỉ, không biết xấu hổ!"  Diệp Huyên lắc đầu: "Thế giới rộng lớn, đúng là loại người nào cũng có!"  Hắn nói xong định ra tay.  Song lúc này, chân trời đằng xa bỗng vang lên một giọng nói: "Diệp viện trưởng, xin hãy nương tay!"  Vừa dứt lời, một ông lão đã xuất hiện trước mặt Diệp Huyên cách đó không xa. Người đến chính là Triệu Nhược - một trong những phó viện trưởng của thư viện Hoa Hạ! Ngoài viện trưởng là Tần Quan ra thì thư viện Hoa Hạ còn có ba vị phó viện trưởng.  Sau khi hạ xuống, Triệu Nhược lập tức khom lưng vái chào: "Diệp công tử, lời nói của đệ tử ta có xúc phạm ngươi, ta xin thay mặt nàng xin lỗi ngươi!"  Diệp Huyên cười hỏi: "Đệ tử của ông? Thân truyền?"  Triệu Nhược vội gậy đầu: "Đúng vậy!"  Diệp Huyên lắc đầu cười: "Sao ông lại nhận một kẻ ngu ngục như vậy làm đệ tử vậy?"  Hắn vừa nói xong, sắc mặt Triệu Nhược lập tức trở nên khó coi!  Đây là không định nể mặt ông ta!  Đằng xa, nàng kia bỗng mở miệng mỉa mai: "Ngươi nghĩ rằng ta sợ chết chắc? Ta chết rồi thì vẫn còn hàng ngàn vạn người như ta!"  Á đù!  Tiêu Lan bên cạnh trợn mắt há hốc mồm nhìn cô gái, trong mắt tràn ngập vẻ khó tin, kia là một mụ đàn bà cực phẩm gì vậy?  Giờ phút này, mọi người đang nghe giảng bài ở hiện trường cũng sửng sốt!  Đây là mụ điên nào thế?  Diệp Huyên hơi khó tin nhìn cô gái hỏi: "Rốt cuộc thì ngươi đọc sách kiểu gì thế?"  Triệu Nhược đứng cạnh vội vàng nói: "Diệp công tử, nàng lớn lên trong thư viện, rất ít ra ngoài rèn luyện nên..."  Diệp Huyên bỗng ngắt lời Triệu Nhược: "Thế nên đọc ngu người luôn rồi đúng không?"  Sắc mặt Triệu Nhược có chút khó coi: "Diệp công tử, mong ngươi nói chuyện văn minh, ta và ngươi đều là người đọc sách!" 

Chương 9560