Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 9573
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên gật đầu. Cửu thiếu gia cười ha hả: “Diệp công tử, ta đã dám nhắm vào Tiên Bảo Các, vậy tức là ta không hề sợ Tiên Bảo Các. Đến cả Tiên Bảo Các mà ta còn chẳng sợ, lẽ nào lại sợ ngươi sao?” Nói rồi, gã khẽ lắc đầu, vật cười: “Diệp công tử, ngươi đã từng nghe câu chuyện ếch ngồi đáy giếng chưa?” Diệp Huyên liếc Cửu thiếu gia, im lặng không đáp. Cửu thiếu gia tiếp tục nói: “Một con ếch xanh ngồi dưới đáy giếng tưởng rằng bầu trời chỉ to bằng miệng giếng, ngươi có cảm thấy nực cười lắm không? Tất nhiên rồi, vì nó đang ở đáy giếng mà!” Nói rồi, khóe miệng gã khẽ cong lên: “Diệp công tử, ngươi cảm thấy ngươi có giống con ếch kia không hả?” Diệp Huyên im lặng liếc nhìn hai chiếc nhẫn không gian trên tay Cửu thiếu gia, không biết đang tính toán điều gì. Gần đây hắn có chút nghèo! … Cửu thiếu gia còn muốn nói gì đó, nhưng Diệp Huyên lại bỗng nhiên xuất chiêu. Kiếm đến! Một chiêu kiếm vô cùng nhanh! Mà lúc Diệp Huyên xuất thủ, Cửu thiếu gia hơi nheo mắt, vẻ mặt vẫn bình tĩnh thong dong, dường như đã dự đoán được chuyện này từ trước, gã đột nhiên lấy ra một chiếc quạt xếp, nhẹ nhàng cản kiếm, trên quạt giấy bỗng tuôn ra một ánh sáng trắng. Ầm! Kiếm quang vỡ nát, Cửu thiếu gia lùi lại nửa bước. Thấy vậy, trong mắt Diệp Huyên lóe lên một chút kinh ngạc, hắn liếc quạt giấy trong tay Cửu thiếu gia một cái, im lặng không nói. Cửu thiếu gia liếc nhìn thanh kiếm trong tay Diệp Huyên, cười khẽ: “Kiếm tu!” Diệp Huyên mỉm cười: “Đúng vậy!” Nói rồi, hắn đột nhiên vung bút. Một nét bút sắc bén bắn thẳng ra. Ở nơi xa, Cửu thiếu gia khẽ nheo mắt, gã đột nhiên phẩy mở quạt giấy, tiếp đó, ánh sáng trắng ào ào tuôn ra từ bên trong chiếc quạt. Ầm ầm! Trong tầm mắt của đám người, Cửu thiếu gia lập tức bị chấn động đẩy lùi ra mấy vạn trượng, lúc gã dừng lại, tinh vực mấy trăm vạn dặm sau lưng đã bị phá hủy! Nhưng gã lại không hề hấn gì. Quạt giấy trong tay Cửu thiếu gia bị rách nhưng người gã lại chẳng sao hết. Thấy vậy, lông mày Diệp Huyên khẽ nhíu, hắn nhìn bút Đại đạo. Bút Đại đạo vội nói: “Không liên quan tới ta, Diệp thiếu gia, do cậu không phát huy được toàn bộ uy lực của ta, ta không gánh lỗi đâu nhé!”
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên gật đầu. Cửu thiếu gia cười ha hả: “Diệp công tử, ta đã dám nhắm vào Tiên Bảo Các, vậy tức là ta không hề sợ Tiên Bảo Các. Đến cả Tiên Bảo Các mà ta còn chẳng sợ, lẽ nào lại sợ ngươi sao?” Nói rồi, gã khẽ lắc đầu, vật cười: “Diệp công tử, ngươi đã từng nghe câu chuyện ếch ngồi đáy giếng chưa?” Diệp Huyên liếc Cửu thiếu gia, im lặng không đáp. Cửu thiếu gia tiếp tục nói: “Một con ếch xanh ngồi dưới đáy giếng tưởng rằng bầu trời chỉ to bằng miệng giếng, ngươi có cảm thấy nực cười lắm không? Tất nhiên rồi, vì nó đang ở đáy giếng mà!” Nói rồi, khóe miệng gã khẽ cong lên: “Diệp công tử, ngươi cảm thấy ngươi có giống con ếch kia không hả?” Diệp Huyên im lặng liếc nhìn hai chiếc nhẫn không gian trên tay Cửu thiếu gia, không biết đang tính toán điều gì. Gần đây hắn có chút nghèo! … Cửu thiếu gia còn muốn nói gì đó, nhưng Diệp Huyên lại bỗng nhiên xuất chiêu. Kiếm đến! Một chiêu kiếm vô cùng nhanh! Mà lúc Diệp Huyên xuất thủ, Cửu thiếu gia hơi nheo mắt, vẻ mặt vẫn bình tĩnh thong dong, dường như đã dự đoán được chuyện này từ trước, gã đột nhiên lấy ra một chiếc quạt xếp, nhẹ nhàng cản kiếm, trên quạt giấy bỗng tuôn ra một ánh sáng trắng. Ầm! Kiếm quang vỡ nát, Cửu thiếu gia lùi lại nửa bước. Thấy vậy, trong mắt Diệp Huyên lóe lên một chút kinh ngạc, hắn liếc quạt giấy trong tay Cửu thiếu gia một cái, im lặng không nói. Cửu thiếu gia liếc nhìn thanh kiếm trong tay Diệp Huyên, cười khẽ: “Kiếm tu!” Diệp Huyên mỉm cười: “Đúng vậy!” Nói rồi, hắn đột nhiên vung bút. Một nét bút sắc bén bắn thẳng ra. Ở nơi xa, Cửu thiếu gia khẽ nheo mắt, gã đột nhiên phẩy mở quạt giấy, tiếp đó, ánh sáng trắng ào ào tuôn ra từ bên trong chiếc quạt. Ầm ầm! Trong tầm mắt của đám người, Cửu thiếu gia lập tức bị chấn động đẩy lùi ra mấy vạn trượng, lúc gã dừng lại, tinh vực mấy trăm vạn dặm sau lưng đã bị phá hủy! Nhưng gã lại không hề hấn gì. Quạt giấy trong tay Cửu thiếu gia bị rách nhưng người gã lại chẳng sao hết. Thấy vậy, lông mày Diệp Huyên khẽ nhíu, hắn nhìn bút Đại đạo. Bút Đại đạo vội nói: “Không liên quan tới ta, Diệp thiếu gia, do cậu không phát huy được toàn bộ uy lực của ta, ta không gánh lỗi đâu nhé!”
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên gật đầu. Cửu thiếu gia cười ha hả: “Diệp công tử, ta đã dám nhắm vào Tiên Bảo Các, vậy tức là ta không hề sợ Tiên Bảo Các. Đến cả Tiên Bảo Các mà ta còn chẳng sợ, lẽ nào lại sợ ngươi sao?” Nói rồi, gã khẽ lắc đầu, vật cười: “Diệp công tử, ngươi đã từng nghe câu chuyện ếch ngồi đáy giếng chưa?” Diệp Huyên liếc Cửu thiếu gia, im lặng không đáp. Cửu thiếu gia tiếp tục nói: “Một con ếch xanh ngồi dưới đáy giếng tưởng rằng bầu trời chỉ to bằng miệng giếng, ngươi có cảm thấy nực cười lắm không? Tất nhiên rồi, vì nó đang ở đáy giếng mà!” Nói rồi, khóe miệng gã khẽ cong lên: “Diệp công tử, ngươi cảm thấy ngươi có giống con ếch kia không hả?” Diệp Huyên im lặng liếc nhìn hai chiếc nhẫn không gian trên tay Cửu thiếu gia, không biết đang tính toán điều gì. Gần đây hắn có chút nghèo! … Cửu thiếu gia còn muốn nói gì đó, nhưng Diệp Huyên lại bỗng nhiên xuất chiêu. Kiếm đến! Một chiêu kiếm vô cùng nhanh! Mà lúc Diệp Huyên xuất thủ, Cửu thiếu gia hơi nheo mắt, vẻ mặt vẫn bình tĩnh thong dong, dường như đã dự đoán được chuyện này từ trước, gã đột nhiên lấy ra một chiếc quạt xếp, nhẹ nhàng cản kiếm, trên quạt giấy bỗng tuôn ra một ánh sáng trắng. Ầm! Kiếm quang vỡ nát, Cửu thiếu gia lùi lại nửa bước. Thấy vậy, trong mắt Diệp Huyên lóe lên một chút kinh ngạc, hắn liếc quạt giấy trong tay Cửu thiếu gia một cái, im lặng không nói. Cửu thiếu gia liếc nhìn thanh kiếm trong tay Diệp Huyên, cười khẽ: “Kiếm tu!” Diệp Huyên mỉm cười: “Đúng vậy!” Nói rồi, hắn đột nhiên vung bút. Một nét bút sắc bén bắn thẳng ra. Ở nơi xa, Cửu thiếu gia khẽ nheo mắt, gã đột nhiên phẩy mở quạt giấy, tiếp đó, ánh sáng trắng ào ào tuôn ra từ bên trong chiếc quạt. Ầm ầm! Trong tầm mắt của đám người, Cửu thiếu gia lập tức bị chấn động đẩy lùi ra mấy vạn trượng, lúc gã dừng lại, tinh vực mấy trăm vạn dặm sau lưng đã bị phá hủy! Nhưng gã lại không hề hấn gì. Quạt giấy trong tay Cửu thiếu gia bị rách nhưng người gã lại chẳng sao hết. Thấy vậy, lông mày Diệp Huyên khẽ nhíu, hắn nhìn bút Đại đạo. Bút Đại đạo vội nói: “Không liên quan tới ta, Diệp thiếu gia, do cậu không phát huy được toàn bộ uy lực của ta, ta không gánh lỗi đâu nhé!”