Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 9600
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Xa xa, Diệp Huyên thầm tiếc trong lòng, vừa rồi hắn đánh cho đối phương không kịp trở tay, nhưng mà, vẫn không thể gi3t chết đối phương! Nhưng hắn cũng có được thu hoạch bất ngờ, đó là, mặc dù ông lão này hơn Cửu thiếu gia một cảnh giới, nhưng từ những gì trước mắt cho thấy, thực lực của đối phương cũng không mạnh hơn Cửu thiếu gia. Rất hiển nhiên, tuy Cửu thiếu gia kia chỉ là Thượng Cổ Thần Cảnh, nhưng đối phương dựa vào những bảo vật kia mà chiến lực thật sự không thua kém cường giả trên Thượng Cổ Thần Cảnh. Nghĩ vậy, Diệp Huyên hơi nhếch khoé miệng, hắn nhìn về phía ông lão, đúng lúc này, ông lão đột nhiên gầm lên giận dữ, ông ta tung người nhảy, ngay sau đó, ông ta mở tay phải ra, sau đó nắm mạnh thành quyền, ngay sau đó, ông ta đấm một quyền về phía Diệp Huyên! Ầm ầm! Đột nhiên, tinh không chấn động, một quyền ấn kh ủng bố thổi quét xuống! Quyền ấn này toả ra lửa cháy hừng hực, giống như sao băng đang bùng cháy rơi xuống, mang theo uy lực ngập trời. Phía dưới, Diệp Huyên vẻ mặt bình tĩnh, hắn đột nhiên mở lòng bàn tay ra, hai thanh hỏa kiếm phóng lên cao. Hắc hoả hỗn độn! Ầm vang! Khi hai thanh kiếm này chém lên quyền ấn kia, quyền ấn lập tức vỡ tan, hóa thành ngọn lửa ngập trời b ắn ra khắp nơi! Trong tinh không, ánh mắt ông lão đầy kinh hãi: “Hắc hoả hỗn độn... Ngươi vậy mà đã cướp được hắc hoả hỗn độn!” Diệp Huyên gật đầu. Vẻ mặt ông lão dữ tợn: “Ngươi có biết, hắc hỏa hỗn độn này là thần vật của gia tộc ta? Ngươi dám giết người của gia tộc ta, cướp đoạt thần vật của gia tộc ta...” Diệp Huyên đột nhiên ngắt lời ông lão: “Các ngươi muốn giết ta, ngươi nói xem, ta nên làm gì? Chẳng lẽ đứng cho các ngươi giết à? Điều này khẳng định không được! Ngươi nói đúng không?” Ông lão nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Ngươi xong rồi! Ngươi xong đời rồi!” Nói xong, ông ta xoay người, chợt biến mất ở chỗ sâu trong tinh không. Diệp Huyên ngây cả người, sau đó nói: “Ngươi không đánh nữa à!” Ông lão không đáp lại, đã hoàn toàn biến mất. Khi nhìn thấy hắc hoả hỗn độn, ông ta đã biết, ông ta đã không thể làm gì được người trẻ tuổi này! Ngược lại, người trẻ tuổi này còn có thể giết ông ta! Uy lực của hắc hoả hỗn độn rất kh ủng bố. Ngay cả thần vật siêu cấp cũng đều có thể ăn mòn, huống chi là thân thể ông ta? Bởi vậy, ông ta quyết đoán lựa chọn rời đi. Thiếu niên này không phải người ông ta có thể đối phó, chạy là thượng sách. Trong tinh không, Diệp Huyên nhìn ông lão chạy trốn, có chút bất ngờ, hắn thật không nghĩ đến đối phương lại chạy trốn.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Xa xa, Diệp Huyên thầm tiếc trong lòng, vừa rồi hắn đánh cho đối phương không kịp trở tay, nhưng mà, vẫn không thể gi3t chết đối phương! Nhưng hắn cũng có được thu hoạch bất ngờ, đó là, mặc dù ông lão này hơn Cửu thiếu gia một cảnh giới, nhưng từ những gì trước mắt cho thấy, thực lực của đối phương cũng không mạnh hơn Cửu thiếu gia. Rất hiển nhiên, tuy Cửu thiếu gia kia chỉ là Thượng Cổ Thần Cảnh, nhưng đối phương dựa vào những bảo vật kia mà chiến lực thật sự không thua kém cường giả trên Thượng Cổ Thần Cảnh. Nghĩ vậy, Diệp Huyên hơi nhếch khoé miệng, hắn nhìn về phía ông lão, đúng lúc này, ông lão đột nhiên gầm lên giận dữ, ông ta tung người nhảy, ngay sau đó, ông ta mở tay phải ra, sau đó nắm mạnh thành quyền, ngay sau đó, ông ta đấm một quyền về phía Diệp Huyên! Ầm ầm! Đột nhiên, tinh không chấn động, một quyền ấn kh ủng bố thổi quét xuống! Quyền ấn này toả ra lửa cháy hừng hực, giống như sao băng đang bùng cháy rơi xuống, mang theo uy lực ngập trời. Phía dưới, Diệp Huyên vẻ mặt bình tĩnh, hắn đột nhiên mở lòng bàn tay ra, hai thanh hỏa kiếm phóng lên cao. Hắc hoả hỗn độn! Ầm vang! Khi hai thanh kiếm này chém lên quyền ấn kia, quyền ấn lập tức vỡ tan, hóa thành ngọn lửa ngập trời b ắn ra khắp nơi! Trong tinh không, ánh mắt ông lão đầy kinh hãi: “Hắc hoả hỗn độn... Ngươi vậy mà đã cướp được hắc hoả hỗn độn!” Diệp Huyên gật đầu. Vẻ mặt ông lão dữ tợn: “Ngươi có biết, hắc hỏa hỗn độn này là thần vật của gia tộc ta? Ngươi dám giết người của gia tộc ta, cướp đoạt thần vật của gia tộc ta...” Diệp Huyên đột nhiên ngắt lời ông lão: “Các ngươi muốn giết ta, ngươi nói xem, ta nên làm gì? Chẳng lẽ đứng cho các ngươi giết à? Điều này khẳng định không được! Ngươi nói đúng không?” Ông lão nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Ngươi xong rồi! Ngươi xong đời rồi!” Nói xong, ông ta xoay người, chợt biến mất ở chỗ sâu trong tinh không. Diệp Huyên ngây cả người, sau đó nói: “Ngươi không đánh nữa à!” Ông lão không đáp lại, đã hoàn toàn biến mất. Khi nhìn thấy hắc hoả hỗn độn, ông ta đã biết, ông ta đã không thể làm gì được người trẻ tuổi này! Ngược lại, người trẻ tuổi này còn có thể giết ông ta! Uy lực của hắc hoả hỗn độn rất kh ủng bố. Ngay cả thần vật siêu cấp cũng đều có thể ăn mòn, huống chi là thân thể ông ta? Bởi vậy, ông ta quyết đoán lựa chọn rời đi. Thiếu niên này không phải người ông ta có thể đối phó, chạy là thượng sách. Trong tinh không, Diệp Huyên nhìn ông lão chạy trốn, có chút bất ngờ, hắn thật không nghĩ đến đối phương lại chạy trốn.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Xa xa, Diệp Huyên thầm tiếc trong lòng, vừa rồi hắn đánh cho đối phương không kịp trở tay, nhưng mà, vẫn không thể gi3t chết đối phương! Nhưng hắn cũng có được thu hoạch bất ngờ, đó là, mặc dù ông lão này hơn Cửu thiếu gia một cảnh giới, nhưng từ những gì trước mắt cho thấy, thực lực của đối phương cũng không mạnh hơn Cửu thiếu gia. Rất hiển nhiên, tuy Cửu thiếu gia kia chỉ là Thượng Cổ Thần Cảnh, nhưng đối phương dựa vào những bảo vật kia mà chiến lực thật sự không thua kém cường giả trên Thượng Cổ Thần Cảnh. Nghĩ vậy, Diệp Huyên hơi nhếch khoé miệng, hắn nhìn về phía ông lão, đúng lúc này, ông lão đột nhiên gầm lên giận dữ, ông ta tung người nhảy, ngay sau đó, ông ta mở tay phải ra, sau đó nắm mạnh thành quyền, ngay sau đó, ông ta đấm một quyền về phía Diệp Huyên! Ầm ầm! Đột nhiên, tinh không chấn động, một quyền ấn kh ủng bố thổi quét xuống! Quyền ấn này toả ra lửa cháy hừng hực, giống như sao băng đang bùng cháy rơi xuống, mang theo uy lực ngập trời. Phía dưới, Diệp Huyên vẻ mặt bình tĩnh, hắn đột nhiên mở lòng bàn tay ra, hai thanh hỏa kiếm phóng lên cao. Hắc hoả hỗn độn! Ầm vang! Khi hai thanh kiếm này chém lên quyền ấn kia, quyền ấn lập tức vỡ tan, hóa thành ngọn lửa ngập trời b ắn ra khắp nơi! Trong tinh không, ánh mắt ông lão đầy kinh hãi: “Hắc hoả hỗn độn... Ngươi vậy mà đã cướp được hắc hoả hỗn độn!” Diệp Huyên gật đầu. Vẻ mặt ông lão dữ tợn: “Ngươi có biết, hắc hỏa hỗn độn này là thần vật của gia tộc ta? Ngươi dám giết người của gia tộc ta, cướp đoạt thần vật của gia tộc ta...” Diệp Huyên đột nhiên ngắt lời ông lão: “Các ngươi muốn giết ta, ngươi nói xem, ta nên làm gì? Chẳng lẽ đứng cho các ngươi giết à? Điều này khẳng định không được! Ngươi nói đúng không?” Ông lão nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Ngươi xong rồi! Ngươi xong đời rồi!” Nói xong, ông ta xoay người, chợt biến mất ở chỗ sâu trong tinh không. Diệp Huyên ngây cả người, sau đó nói: “Ngươi không đánh nữa à!” Ông lão không đáp lại, đã hoàn toàn biến mất. Khi nhìn thấy hắc hoả hỗn độn, ông ta đã biết, ông ta đã không thể làm gì được người trẻ tuổi này! Ngược lại, người trẻ tuổi này còn có thể giết ông ta! Uy lực của hắc hoả hỗn độn rất kh ủng bố. Ngay cả thần vật siêu cấp cũng đều có thể ăn mòn, huống chi là thân thể ông ta? Bởi vậy, ông ta quyết đoán lựa chọn rời đi. Thiếu niên này không phải người ông ta có thể đối phó, chạy là thượng sách. Trong tinh không, Diệp Huyên nhìn ông lão chạy trốn, có chút bất ngờ, hắn thật không nghĩ đến đối phương lại chạy trốn.