Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 9625
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Ngạn Bắc được nước lấn tới, tay phải của nàng ta sờ lên mặt Diệp Huyên, nàng ta khẽ nói: “Ta đã là tộc trưởng của Ngạn tộc”. Diệp Huyên ngây ra sau đó nói: “Chúc mừng”. Ngạn Bắc nhìn Diệp Huyên: “Ngươi hi vọng ta quay về không?” Diệp Huyên mỉm cười, nói: “Cô muốn về không?” Ngạn Bắc trừng Diệp Huyên: “Ta hỏi ngươi trước, ngươi đừng nói sang chuyện khác, trả lời câu hỏi của ta là được rồi”. Diệp Huyên nhìn Ngạn Bắc, đột nhiên hắn đưa tay ra, đặt nhẹ lên mặt nàng ta. Ngạn Bắc ngây ra, gương mặt lập tức đỏ ửng. Diệp Huyên mỉm cười, nói: “Nếu ta nói lời tổn thương thì nhất định cô sẽ rất đau lòng, đúng không?” Ngạn Bắc cúi đầu, im lặng. Diệp Huyên lại nói: “Nếu ta nói lời tốt đẹp thì nhất định cô sẽ rất vui”. Ngạn Bắc ngẩng đầu nhìn Diệp Huyên: “Vậy thì hãy nói thật”. Diệp Huyên im lặng một lúc rồi nói: “Ta sợ”. Ngạn Bắc ngây ra rồi nói: “Ngươi sợ gì?” Diệp Huyên khẽ nói: “Suốt chặng đường, ta đã quen biết được một vài cô nương nhưng bây giờ bọn họ đều ở cách ta rất xa, ta sợ có một ngày, cô cũng giống như bọn họ, dần trở thành người qua đường rồi sẽ bị người đời lãng quên”. Hắn vừa nói vừa nhìn vào bút Đại Đạo bên hông: “Ta từng nghi ngờ bút Đại Đạo đang làm bậy, nhưng sau đó phát hiện hình như thứ này không có thực lực mạnh đến thế”. Bút Đại Đạo: “…” Diệp Huyên nhìn Ngạn Bắc, khẽ nói: “Ta thật sự rất sợ”. Ngạn Bắc im lặng một lúc rồi nói: “Không theo kịp ngươi nên sẽ bị lãng quên, đúng không?” Diệp Huyên đang định nói thì bút Đại Đạo bỗng lên tiếng: “Diệp thiếu, chuyện này không liên quan gì đến ta, nguyên nhân là vì trước giờ cậu chưa từng nghiêm túc chịu trách nhiệm. Cậu nói xem, cậu đã theo đuổi bao nhiêu cô gái rồi? Đương nhiên, theo cậu nghĩ thì đó chỉ là đang kết bạn bình thường thôi, nhưng cậu có từng nghĩ, hành động của cậu sẽ khiến họ thích cậu không?” Diệp Huyên chau mày: “Hành động gì?” Bút Đại Đạo nói: “Ra vẻ ta đây giỏi”. Diệp Huyên: “…” Bút Đại Đạo lại nói: “Nếu chỉ ra vẻ ta đây không thôi thì sẽ là nông cạn, vấn đề là cậu không chỉ ra vẻ mà cậu thật sự lợi hại, hơn nữa, cậu còn rất rộng rãi… Ta luôn nghĩ, nếu cậu đến dải ngân hà thì sẽ là tai họa cho cô nương của dải ngân hà”. Nó dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Diệp thiếu, có hứng thú đến dải ngân hà dạo chơi không?” Diệp Huyên hơi tò mò: “Tại sao?” Bút Đại Đạo nói: “Không tại sao cả, chỉ hỏi vậy thôi, nếu cậu muốn đến dải ngân hà, ta có thể mở cửa giúp cậu để cậu đến đó”. Diệp Huyên đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn: “Bút huynh, tại sao ngươi lại muốn ta đến dải ngân hà? Ngươi lạ lắm”. Bút Đại Đạo im lặng.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Ngạn Bắc được nước lấn tới, tay phải của nàng ta sờ lên mặt Diệp Huyên, nàng ta khẽ nói: “Ta đã là tộc trưởng của Ngạn tộc”. Diệp Huyên ngây ra sau đó nói: “Chúc mừng”. Ngạn Bắc nhìn Diệp Huyên: “Ngươi hi vọng ta quay về không?” Diệp Huyên mỉm cười, nói: “Cô muốn về không?” Ngạn Bắc trừng Diệp Huyên: “Ta hỏi ngươi trước, ngươi đừng nói sang chuyện khác, trả lời câu hỏi của ta là được rồi”. Diệp Huyên nhìn Ngạn Bắc, đột nhiên hắn đưa tay ra, đặt nhẹ lên mặt nàng ta. Ngạn Bắc ngây ra, gương mặt lập tức đỏ ửng. Diệp Huyên mỉm cười, nói: “Nếu ta nói lời tổn thương thì nhất định cô sẽ rất đau lòng, đúng không?” Ngạn Bắc cúi đầu, im lặng. Diệp Huyên lại nói: “Nếu ta nói lời tốt đẹp thì nhất định cô sẽ rất vui”. Ngạn Bắc ngẩng đầu nhìn Diệp Huyên: “Vậy thì hãy nói thật”. Diệp Huyên im lặng một lúc rồi nói: “Ta sợ”. Ngạn Bắc ngây ra rồi nói: “Ngươi sợ gì?” Diệp Huyên khẽ nói: “Suốt chặng đường, ta đã quen biết được một vài cô nương nhưng bây giờ bọn họ đều ở cách ta rất xa, ta sợ có một ngày, cô cũng giống như bọn họ, dần trở thành người qua đường rồi sẽ bị người đời lãng quên”. Hắn vừa nói vừa nhìn vào bút Đại Đạo bên hông: “Ta từng nghi ngờ bút Đại Đạo đang làm bậy, nhưng sau đó phát hiện hình như thứ này không có thực lực mạnh đến thế”. Bút Đại Đạo: “…” Diệp Huyên nhìn Ngạn Bắc, khẽ nói: “Ta thật sự rất sợ”. Ngạn Bắc im lặng một lúc rồi nói: “Không theo kịp ngươi nên sẽ bị lãng quên, đúng không?” Diệp Huyên đang định nói thì bút Đại Đạo bỗng lên tiếng: “Diệp thiếu, chuyện này không liên quan gì đến ta, nguyên nhân là vì trước giờ cậu chưa từng nghiêm túc chịu trách nhiệm. Cậu nói xem, cậu đã theo đuổi bao nhiêu cô gái rồi? Đương nhiên, theo cậu nghĩ thì đó chỉ là đang kết bạn bình thường thôi, nhưng cậu có từng nghĩ, hành động của cậu sẽ khiến họ thích cậu không?” Diệp Huyên chau mày: “Hành động gì?” Bút Đại Đạo nói: “Ra vẻ ta đây giỏi”. Diệp Huyên: “…” Bút Đại Đạo lại nói: “Nếu chỉ ra vẻ ta đây không thôi thì sẽ là nông cạn, vấn đề là cậu không chỉ ra vẻ mà cậu thật sự lợi hại, hơn nữa, cậu còn rất rộng rãi… Ta luôn nghĩ, nếu cậu đến dải ngân hà thì sẽ là tai họa cho cô nương của dải ngân hà”. Nó dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Diệp thiếu, có hứng thú đến dải ngân hà dạo chơi không?” Diệp Huyên hơi tò mò: “Tại sao?” Bút Đại Đạo nói: “Không tại sao cả, chỉ hỏi vậy thôi, nếu cậu muốn đến dải ngân hà, ta có thể mở cửa giúp cậu để cậu đến đó”. Diệp Huyên đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn: “Bút huynh, tại sao ngươi lại muốn ta đến dải ngân hà? Ngươi lạ lắm”. Bút Đại Đạo im lặng.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Ngạn Bắc được nước lấn tới, tay phải của nàng ta sờ lên mặt Diệp Huyên, nàng ta khẽ nói: “Ta đã là tộc trưởng của Ngạn tộc”. Diệp Huyên ngây ra sau đó nói: “Chúc mừng”. Ngạn Bắc nhìn Diệp Huyên: “Ngươi hi vọng ta quay về không?” Diệp Huyên mỉm cười, nói: “Cô muốn về không?” Ngạn Bắc trừng Diệp Huyên: “Ta hỏi ngươi trước, ngươi đừng nói sang chuyện khác, trả lời câu hỏi của ta là được rồi”. Diệp Huyên nhìn Ngạn Bắc, đột nhiên hắn đưa tay ra, đặt nhẹ lên mặt nàng ta. Ngạn Bắc ngây ra, gương mặt lập tức đỏ ửng. Diệp Huyên mỉm cười, nói: “Nếu ta nói lời tổn thương thì nhất định cô sẽ rất đau lòng, đúng không?” Ngạn Bắc cúi đầu, im lặng. Diệp Huyên lại nói: “Nếu ta nói lời tốt đẹp thì nhất định cô sẽ rất vui”. Ngạn Bắc ngẩng đầu nhìn Diệp Huyên: “Vậy thì hãy nói thật”. Diệp Huyên im lặng một lúc rồi nói: “Ta sợ”. Ngạn Bắc ngây ra rồi nói: “Ngươi sợ gì?” Diệp Huyên khẽ nói: “Suốt chặng đường, ta đã quen biết được một vài cô nương nhưng bây giờ bọn họ đều ở cách ta rất xa, ta sợ có một ngày, cô cũng giống như bọn họ, dần trở thành người qua đường rồi sẽ bị người đời lãng quên”. Hắn vừa nói vừa nhìn vào bút Đại Đạo bên hông: “Ta từng nghi ngờ bút Đại Đạo đang làm bậy, nhưng sau đó phát hiện hình như thứ này không có thực lực mạnh đến thế”. Bút Đại Đạo: “…” Diệp Huyên nhìn Ngạn Bắc, khẽ nói: “Ta thật sự rất sợ”. Ngạn Bắc im lặng một lúc rồi nói: “Không theo kịp ngươi nên sẽ bị lãng quên, đúng không?” Diệp Huyên đang định nói thì bút Đại Đạo bỗng lên tiếng: “Diệp thiếu, chuyện này không liên quan gì đến ta, nguyên nhân là vì trước giờ cậu chưa từng nghiêm túc chịu trách nhiệm. Cậu nói xem, cậu đã theo đuổi bao nhiêu cô gái rồi? Đương nhiên, theo cậu nghĩ thì đó chỉ là đang kết bạn bình thường thôi, nhưng cậu có từng nghĩ, hành động của cậu sẽ khiến họ thích cậu không?” Diệp Huyên chau mày: “Hành động gì?” Bút Đại Đạo nói: “Ra vẻ ta đây giỏi”. Diệp Huyên: “…” Bút Đại Đạo lại nói: “Nếu chỉ ra vẻ ta đây không thôi thì sẽ là nông cạn, vấn đề là cậu không chỉ ra vẻ mà cậu thật sự lợi hại, hơn nữa, cậu còn rất rộng rãi… Ta luôn nghĩ, nếu cậu đến dải ngân hà thì sẽ là tai họa cho cô nương của dải ngân hà”. Nó dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Diệp thiếu, có hứng thú đến dải ngân hà dạo chơi không?” Diệp Huyên hơi tò mò: “Tại sao?” Bút Đại Đạo nói: “Không tại sao cả, chỉ hỏi vậy thôi, nếu cậu muốn đến dải ngân hà, ta có thể mở cửa giúp cậu để cậu đến đó”. Diệp Huyên đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn: “Bút huynh, tại sao ngươi lại muốn ta đến dải ngân hà? Ngươi lạ lắm”. Bút Đại Đạo im lặng.