Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 9635
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Thanh Nhi khẽ nói: “Ca, huynh nên quay về rồi!” Diệp Huyên dừng bước, hắn nhìn Thanh Nhi: “Muội phải đi rồi sao?” Thanh Nhi gật đầu. Diệp Huyên hỏi: “Đi đâu?” Thanh Nhi khẽ cười, không nói gì. Diệp Huyên trừng mắt nhìn Thanh Nhi: “Được rồi! Ta không hỏi!” Thanh Nhi bỗng nhiên ôm lấy Diệp Huyên, đầu tựa vào trước ngực Diệp Huyên: “Ca, ta ở cuối con đường võ đạo đợi huynh, đừng để ta đợi quá lâu, bởi vì, rất cô độc”. Diệp Huyên khẽ cười: “Nhất định!” Thanh Nhi nhìn Diệp Huyên: “Ta tin huynh!” Nói rồi, nàng mở lòng bàn tay, Tiểu Tháp đã xuất hiện trong tay nàng, nàng đưa Tiểu Tháp cho Diệp Huyên: “Tháp này, ta đã cải tạo rồi, huynh cứ giữ lấy”. Diệp Huyên liếc nhìn Tiểu Tháp, sau đó cười nói: “Tiểu Tháp, đã lâu không gặp!” Tiểu Tháp không trả lời. Thanh Nhi nhíu mày, Tiểu Tháp vội nói: “Chủ nhân, ta nhớ người muốn chết!” Diệp Huyên đen mặt, Tiểu Tháp đúng là giả tạo. Thanh Nhi khẽ cười: “Ca, quay về đi!” Diệp Huyên như nghĩ đến gì đó, đột nhiên hỏi: “Thanh Nhi, bên cạnh ta còn có một nha đầu, tên Thanh Khâu, muội có biết lai lịch nàng ta không?” Thanh Nhi gật đầu: “Biết!” Diệp Huyên vội hỏi: “Nàng ta là?” Thanh Nhi nhìn Diệp Huyên: “Trước kia nàng ta từng vì huynh mà bảo vệ Tam Duy, trấn áp Tứ Duy. Từ khi vũ trụ khai sinh đến nay, một người duy nhất có thể đạt đến trình độ như ta trên con đường kiếm đạo chính là nàng ta!” Nói xong, nàng khẽ dừng lại rồi nói tiếp: “Chỉ là có khả năng!” Diệp Huyên kinh ngạc. Đạt đến trình độ của Thanh Nhi? Có khả năng! Không thể không nói, Diệp Huyên thật sự kinh ngạc! Phải biết rằng, trước giờ Thanh Nhi chưa từng coi trọng ai cả. Như nghĩ đến gì đó, ánh mắt Diệp Huyên bỗng thay đổi, hắn run giọng nói: “Nàng ta… Nàng ta chính là muội!” Thanh Nhi lắc đầu: “Ta trước kia chính là nàng ta!” Diệp Huyên: “…” Thanh Nhi nhẹ giọng nói: “Đối xử với nàng ta cho tốt, trước kia nàng ta đã rất khổ, mười mấy vạn năm trước, mỗi ngày nàng ta trải qua như một năm, cảm giác cô độc và giày vò…” Nói đến đây, nàng khẽ lắc đầu, không nói gì thêm. Diệp Huyên gật đầu: “Ta sẽ đối xử tốt!” Thanh Nhi khẽ vung tay phải, thân thể Diệp Huyên lập tức bắt đầu trở nên hư ảo, rất nhanh sau đó, hắn đã hoàn toàn biến mất. Sau khi Diệp Huyên biến mất, vẻ mặt Thanh Nhi dần trở nên lạnh lẽo, nàng ngẩng đầu nhìn chân trời, ánh mắt lạnh lùng như băng…
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Thanh Nhi khẽ nói: “Ca, huynh nên quay về rồi!” Diệp Huyên dừng bước, hắn nhìn Thanh Nhi: “Muội phải đi rồi sao?” Thanh Nhi gật đầu. Diệp Huyên hỏi: “Đi đâu?” Thanh Nhi khẽ cười, không nói gì. Diệp Huyên trừng mắt nhìn Thanh Nhi: “Được rồi! Ta không hỏi!” Thanh Nhi bỗng nhiên ôm lấy Diệp Huyên, đầu tựa vào trước ngực Diệp Huyên: “Ca, ta ở cuối con đường võ đạo đợi huynh, đừng để ta đợi quá lâu, bởi vì, rất cô độc”. Diệp Huyên khẽ cười: “Nhất định!” Thanh Nhi nhìn Diệp Huyên: “Ta tin huynh!” Nói rồi, nàng mở lòng bàn tay, Tiểu Tháp đã xuất hiện trong tay nàng, nàng đưa Tiểu Tháp cho Diệp Huyên: “Tháp này, ta đã cải tạo rồi, huynh cứ giữ lấy”. Diệp Huyên liếc nhìn Tiểu Tháp, sau đó cười nói: “Tiểu Tháp, đã lâu không gặp!” Tiểu Tháp không trả lời. Thanh Nhi nhíu mày, Tiểu Tháp vội nói: “Chủ nhân, ta nhớ người muốn chết!” Diệp Huyên đen mặt, Tiểu Tháp đúng là giả tạo. Thanh Nhi khẽ cười: “Ca, quay về đi!” Diệp Huyên như nghĩ đến gì đó, đột nhiên hỏi: “Thanh Nhi, bên cạnh ta còn có một nha đầu, tên Thanh Khâu, muội có biết lai lịch nàng ta không?” Thanh Nhi gật đầu: “Biết!” Diệp Huyên vội hỏi: “Nàng ta là?” Thanh Nhi nhìn Diệp Huyên: “Trước kia nàng ta từng vì huynh mà bảo vệ Tam Duy, trấn áp Tứ Duy. Từ khi vũ trụ khai sinh đến nay, một người duy nhất có thể đạt đến trình độ như ta trên con đường kiếm đạo chính là nàng ta!” Nói xong, nàng khẽ dừng lại rồi nói tiếp: “Chỉ là có khả năng!” Diệp Huyên kinh ngạc. Đạt đến trình độ của Thanh Nhi? Có khả năng! Không thể không nói, Diệp Huyên thật sự kinh ngạc! Phải biết rằng, trước giờ Thanh Nhi chưa từng coi trọng ai cả. Như nghĩ đến gì đó, ánh mắt Diệp Huyên bỗng thay đổi, hắn run giọng nói: “Nàng ta… Nàng ta chính là muội!” Thanh Nhi lắc đầu: “Ta trước kia chính là nàng ta!” Diệp Huyên: “…” Thanh Nhi nhẹ giọng nói: “Đối xử với nàng ta cho tốt, trước kia nàng ta đã rất khổ, mười mấy vạn năm trước, mỗi ngày nàng ta trải qua như một năm, cảm giác cô độc và giày vò…” Nói đến đây, nàng khẽ lắc đầu, không nói gì thêm. Diệp Huyên gật đầu: “Ta sẽ đối xử tốt!” Thanh Nhi khẽ vung tay phải, thân thể Diệp Huyên lập tức bắt đầu trở nên hư ảo, rất nhanh sau đó, hắn đã hoàn toàn biến mất. Sau khi Diệp Huyên biến mất, vẻ mặt Thanh Nhi dần trở nên lạnh lẽo, nàng ngẩng đầu nhìn chân trời, ánh mắt lạnh lùng như băng…
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Thanh Nhi khẽ nói: “Ca, huynh nên quay về rồi!” Diệp Huyên dừng bước, hắn nhìn Thanh Nhi: “Muội phải đi rồi sao?” Thanh Nhi gật đầu. Diệp Huyên hỏi: “Đi đâu?” Thanh Nhi khẽ cười, không nói gì. Diệp Huyên trừng mắt nhìn Thanh Nhi: “Được rồi! Ta không hỏi!” Thanh Nhi bỗng nhiên ôm lấy Diệp Huyên, đầu tựa vào trước ngực Diệp Huyên: “Ca, ta ở cuối con đường võ đạo đợi huynh, đừng để ta đợi quá lâu, bởi vì, rất cô độc”. Diệp Huyên khẽ cười: “Nhất định!” Thanh Nhi nhìn Diệp Huyên: “Ta tin huynh!” Nói rồi, nàng mở lòng bàn tay, Tiểu Tháp đã xuất hiện trong tay nàng, nàng đưa Tiểu Tháp cho Diệp Huyên: “Tháp này, ta đã cải tạo rồi, huynh cứ giữ lấy”. Diệp Huyên liếc nhìn Tiểu Tháp, sau đó cười nói: “Tiểu Tháp, đã lâu không gặp!” Tiểu Tháp không trả lời. Thanh Nhi nhíu mày, Tiểu Tháp vội nói: “Chủ nhân, ta nhớ người muốn chết!” Diệp Huyên đen mặt, Tiểu Tháp đúng là giả tạo. Thanh Nhi khẽ cười: “Ca, quay về đi!” Diệp Huyên như nghĩ đến gì đó, đột nhiên hỏi: “Thanh Nhi, bên cạnh ta còn có một nha đầu, tên Thanh Khâu, muội có biết lai lịch nàng ta không?” Thanh Nhi gật đầu: “Biết!” Diệp Huyên vội hỏi: “Nàng ta là?” Thanh Nhi nhìn Diệp Huyên: “Trước kia nàng ta từng vì huynh mà bảo vệ Tam Duy, trấn áp Tứ Duy. Từ khi vũ trụ khai sinh đến nay, một người duy nhất có thể đạt đến trình độ như ta trên con đường kiếm đạo chính là nàng ta!” Nói xong, nàng khẽ dừng lại rồi nói tiếp: “Chỉ là có khả năng!” Diệp Huyên kinh ngạc. Đạt đến trình độ của Thanh Nhi? Có khả năng! Không thể không nói, Diệp Huyên thật sự kinh ngạc! Phải biết rằng, trước giờ Thanh Nhi chưa từng coi trọng ai cả. Như nghĩ đến gì đó, ánh mắt Diệp Huyên bỗng thay đổi, hắn run giọng nói: “Nàng ta… Nàng ta chính là muội!” Thanh Nhi lắc đầu: “Ta trước kia chính là nàng ta!” Diệp Huyên: “…” Thanh Nhi nhẹ giọng nói: “Đối xử với nàng ta cho tốt, trước kia nàng ta đã rất khổ, mười mấy vạn năm trước, mỗi ngày nàng ta trải qua như một năm, cảm giác cô độc và giày vò…” Nói đến đây, nàng khẽ lắc đầu, không nói gì thêm. Diệp Huyên gật đầu: “Ta sẽ đối xử tốt!” Thanh Nhi khẽ vung tay phải, thân thể Diệp Huyên lập tức bắt đầu trở nên hư ảo, rất nhanh sau đó, hắn đã hoàn toàn biến mất. Sau khi Diệp Huyên biến mất, vẻ mặt Thanh Nhi dần trở nên lạnh lẽo, nàng ngẩng đầu nhìn chân trời, ánh mắt lạnh lùng như băng…