Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 9667
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Bút Đại đạo: “Chủ nhân ta mới lợi hại!" Tiểu Tháp: “Lợi hại bằng Thiên Mệnh tỷ không?" Bút Đại đạo: “...” Tiểu Tháp: “Tiểu chủ đừng quan tâm cây bút quèn này nữa! Mình cứ lo chuyện của mình, hai ta liên thủ lại, thế gian này một nửa là của Tam Kiếm, nửa còn lại chính là của chúng ta!" Mặt Diệp Huyên đen sì. Dã Tiên đứng bên chần chừ một hồi mới dám hỏi: “Diệp công tử?" Diệp Huyên thu hồi suy nghĩ, cười nói: “Có thể đưa ta đến gặp người bị giam kia không?" Dã Tiên gật đầu: “Được, công tử theo ta”. Sau đó xoay người rời đi. Diệp Huyên cùng bút và tháp đi theo. Dọc đường đi, hắn nhìn thấy rất nhiều người với gương mặt trắng bệch như ma. Bọn họ ai nấy đều vô cùng kỳ quặc, nếu nói là đã chết thì vẫn còn linh hồn và thân xác, nhưng nói chưa chết thì lại quá bất thường. Không lâu sau, Diệp Huyên nhíu mày khi nhận ra thọ nguyên của những người này cực kỳ ngắn ngủi, trong cơ thể họ còn có một thứ sức mạnh bí ẩn đang không ngừng rút cạn thọ nguyên, ăn mòn thần hồn. Dã Tiên lên tiếng: “Đây là một phương pháp nguyền rủa hết sức độc ác. Không chỉ giam cầm mà còn hạ thứ nguyền rủa tàn độc này lên người chúng ta, khiến thân xác và thần hồn của chúng ta bị một thứ sức mạnh bí ẩn phản phệ vào mỗi giữa tháng. Sự phản phệ này...” Ông ta khẽ lắc đầu, một tia kiêng kỵ lóe lên trong mắt. Diệp Huyên bỗng nói: “Đợi đã”. Hắn dừng bước. Dã Tiên xoay người. Diệp Huyên đi đến, nhẹ nhàng vươn tay ấn lên ngực ông ta. Một khắc sau, thân thể Dã Tiên chấn động kịch liệt, một luồng sức mạnh khủng khiếp tuôn trào ra. Ầm! Đồng tử rụt lại, Diệp Huyên vội vung tay phải, để một luồng Huyết Mạch Chi Lực khủng khiếp bao hàm Hỗn Độn Hắc Hỏa tuôn ra. Luồng sức mạnh này được hắn dùng Huyết Mạch Chi Lực và Hỗn Độn Hắc Hỏa bọc lại. Ầm! Chớp mắt một cái, thân hình Dã Tiên run lên, từng luồng sức mạnh khổng lồ không ngừng tuôn ra. Diệp Huyên nheo mắt lại, tiếp tục đẩy Huyết Mạch Chi Lực trong người ra. "A!" Dã Tiên hét lên một tiếng thê thảm, gương mặt vặn xoắn lại. Một tia lệ khí lóe lên trong mắt Diệp Huyên: “Trấn!" Hắn ấn tay phải về trước, để một luồng Huyết Mạch Chi Lực khổng lồ ùa ra. Đúng lúc này, một luồng sức mạnh kinh khủng khác bộc phát từ trong cơ thể Dã Tiên. Oành!
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Bút Đại đạo: “Chủ nhân ta mới lợi hại!" Tiểu Tháp: “Lợi hại bằng Thiên Mệnh tỷ không?" Bút Đại đạo: “...” Tiểu Tháp: “Tiểu chủ đừng quan tâm cây bút quèn này nữa! Mình cứ lo chuyện của mình, hai ta liên thủ lại, thế gian này một nửa là của Tam Kiếm, nửa còn lại chính là của chúng ta!" Mặt Diệp Huyên đen sì. Dã Tiên đứng bên chần chừ một hồi mới dám hỏi: “Diệp công tử?" Diệp Huyên thu hồi suy nghĩ, cười nói: “Có thể đưa ta đến gặp người bị giam kia không?" Dã Tiên gật đầu: “Được, công tử theo ta”. Sau đó xoay người rời đi. Diệp Huyên cùng bút và tháp đi theo. Dọc đường đi, hắn nhìn thấy rất nhiều người với gương mặt trắng bệch như ma. Bọn họ ai nấy đều vô cùng kỳ quặc, nếu nói là đã chết thì vẫn còn linh hồn và thân xác, nhưng nói chưa chết thì lại quá bất thường. Không lâu sau, Diệp Huyên nhíu mày khi nhận ra thọ nguyên của những người này cực kỳ ngắn ngủi, trong cơ thể họ còn có một thứ sức mạnh bí ẩn đang không ngừng rút cạn thọ nguyên, ăn mòn thần hồn. Dã Tiên lên tiếng: “Đây là một phương pháp nguyền rủa hết sức độc ác. Không chỉ giam cầm mà còn hạ thứ nguyền rủa tàn độc này lên người chúng ta, khiến thân xác và thần hồn của chúng ta bị một thứ sức mạnh bí ẩn phản phệ vào mỗi giữa tháng. Sự phản phệ này...” Ông ta khẽ lắc đầu, một tia kiêng kỵ lóe lên trong mắt. Diệp Huyên bỗng nói: “Đợi đã”. Hắn dừng bước. Dã Tiên xoay người. Diệp Huyên đi đến, nhẹ nhàng vươn tay ấn lên ngực ông ta. Một khắc sau, thân thể Dã Tiên chấn động kịch liệt, một luồng sức mạnh khủng khiếp tuôn trào ra. Ầm! Đồng tử rụt lại, Diệp Huyên vội vung tay phải, để một luồng Huyết Mạch Chi Lực khủng khiếp bao hàm Hỗn Độn Hắc Hỏa tuôn ra. Luồng sức mạnh này được hắn dùng Huyết Mạch Chi Lực và Hỗn Độn Hắc Hỏa bọc lại. Ầm! Chớp mắt một cái, thân hình Dã Tiên run lên, từng luồng sức mạnh khổng lồ không ngừng tuôn ra. Diệp Huyên nheo mắt lại, tiếp tục đẩy Huyết Mạch Chi Lực trong người ra. "A!" Dã Tiên hét lên một tiếng thê thảm, gương mặt vặn xoắn lại. Một tia lệ khí lóe lên trong mắt Diệp Huyên: “Trấn!" Hắn ấn tay phải về trước, để một luồng Huyết Mạch Chi Lực khổng lồ ùa ra. Đúng lúc này, một luồng sức mạnh kinh khủng khác bộc phát từ trong cơ thể Dã Tiên. Oành!
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Bút Đại đạo: “Chủ nhân ta mới lợi hại!" Tiểu Tháp: “Lợi hại bằng Thiên Mệnh tỷ không?" Bút Đại đạo: “...” Tiểu Tháp: “Tiểu chủ đừng quan tâm cây bút quèn này nữa! Mình cứ lo chuyện của mình, hai ta liên thủ lại, thế gian này một nửa là của Tam Kiếm, nửa còn lại chính là của chúng ta!" Mặt Diệp Huyên đen sì. Dã Tiên đứng bên chần chừ một hồi mới dám hỏi: “Diệp công tử?" Diệp Huyên thu hồi suy nghĩ, cười nói: “Có thể đưa ta đến gặp người bị giam kia không?" Dã Tiên gật đầu: “Được, công tử theo ta”. Sau đó xoay người rời đi. Diệp Huyên cùng bút và tháp đi theo. Dọc đường đi, hắn nhìn thấy rất nhiều người với gương mặt trắng bệch như ma. Bọn họ ai nấy đều vô cùng kỳ quặc, nếu nói là đã chết thì vẫn còn linh hồn và thân xác, nhưng nói chưa chết thì lại quá bất thường. Không lâu sau, Diệp Huyên nhíu mày khi nhận ra thọ nguyên của những người này cực kỳ ngắn ngủi, trong cơ thể họ còn có một thứ sức mạnh bí ẩn đang không ngừng rút cạn thọ nguyên, ăn mòn thần hồn. Dã Tiên lên tiếng: “Đây là một phương pháp nguyền rủa hết sức độc ác. Không chỉ giam cầm mà còn hạ thứ nguyền rủa tàn độc này lên người chúng ta, khiến thân xác và thần hồn của chúng ta bị một thứ sức mạnh bí ẩn phản phệ vào mỗi giữa tháng. Sự phản phệ này...” Ông ta khẽ lắc đầu, một tia kiêng kỵ lóe lên trong mắt. Diệp Huyên bỗng nói: “Đợi đã”. Hắn dừng bước. Dã Tiên xoay người. Diệp Huyên đi đến, nhẹ nhàng vươn tay ấn lên ngực ông ta. Một khắc sau, thân thể Dã Tiên chấn động kịch liệt, một luồng sức mạnh khủng khiếp tuôn trào ra. Ầm! Đồng tử rụt lại, Diệp Huyên vội vung tay phải, để một luồng Huyết Mạch Chi Lực khủng khiếp bao hàm Hỗn Độn Hắc Hỏa tuôn ra. Luồng sức mạnh này được hắn dùng Huyết Mạch Chi Lực và Hỗn Độn Hắc Hỏa bọc lại. Ầm! Chớp mắt một cái, thân hình Dã Tiên run lên, từng luồng sức mạnh khổng lồ không ngừng tuôn ra. Diệp Huyên nheo mắt lại, tiếp tục đẩy Huyết Mạch Chi Lực trong người ra. "A!" Dã Tiên hét lên một tiếng thê thảm, gương mặt vặn xoắn lại. Một tia lệ khí lóe lên trong mắt Diệp Huyên: “Trấn!" Hắn ấn tay phải về trước, để một luồng Huyết Mạch Chi Lực khổng lồ ùa ra. Đúng lúc này, một luồng sức mạnh kinh khủng khác bộc phát từ trong cơ thể Dã Tiên. Oành!