Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 9683

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên cười nói: “Tiền bối, ta biết Văn Nhân tộc đang gặp khó khăn, chi bằng để các nàng đi theo ta, mọi nhân quả do ta gánh vác, cũng xem như cho tỷ muội họ một cơ hội. Ông thấy được không?"  Văn Nhân Lam nói với Văn Nhân Tông: “Đại bá, người giúp tỷ tỷ đi được không?"  Sau một hồi im lặng, Văn Nhân Tông thở dài: “Nha đầu à...”  Nói đoạn, ông ta bỗng quay sang hỏi Diệp Huyên: “Người trẻ tuổi, ngươi chắc chứ?"  Diệp Huyên gật đầu.  Văn Nhân Tông im lặng hồi lâu rồi nói: “Chúng ta đi”.  Sau đó xoay người rời đi.  Các cường giả phía sau nhanh chóng bước theo.  Chỉ để lại Diệp Huyên và hai cô gái.  Văn Nhân Ý hỏi: “Công tử có biết Nam Thiên tộc không?"  Diệp Huyên lắc đầu.  Văn Nhân Ý mỉm cười: “Không biết mà vẫn hứa sẽ bảo vệ chúng ta sao?"  Diệp Huyên cười: “Các cô đã là học sinh của ta rồi, trời sập có ta gánh”.  Rồi nhấc chân đi về phương xa: “Đi thôi”.  Văn Nhân Ý nhìn theo bóng lưng hắn như có điều suy tư.  Văn Nhân Lam đi đến cạnh nàng ấy, nhìn về phía Diệp Huyên, nói: “Tỷ à, có muốn tìm một người đàn ông nào thì cũng phải tìm người như hắn. Có trách nhiệm, giàu khí phách, đủ dữ dằn”.  Văn Nhân Ý mỉm cười, dắt tay Văn Nhân Lam bước đi.  Bỗng có tiếng Mộc Văn cất lên phía sau: “Tiểu Ý...”  Người được gọi không hề quay đầu: “Ta không quan tâm ngươi mạnh yếu ra sao, thân thế thế nào, ta chỉ để tâm đến trái tim của ngươi. Ấy vậy mà, ngay cả một tấm chân tình mà ngươi cũng không thể cho ta. Mộc Văn, ta vô cùng hối hận vì đã quen biết ngươi”.  Những lời này của nàng ấy khiến Mộc Văn hóa đá.  Văn Nhân Lam quay đầu, tặng cho gã một cái nhếch mép khinh thường.  Hai cô gái nhanh chóng biến mất.  Để lại một Mộc Văn đứng như trời trồng.  ...  Diệp Huyên đưa Văn Nhân Lam và Văn Nhân Ý về đến Tiên Bảo giới.  Thấy hắn trở về, Tiêu Lan và Phu Ách đang lo sốt vó cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.  Diệp Huyên hỏi Phu Ách: “Có liên lạc được với Tần Quan cô nương không?"  Ông ta cười khổ: “Không được”.  Diệp Huyên thở dài: “Có khi nào nàng ta cố ý không?"  Phu Ách không khỏi xấu hổ. Trước kia Tần Quan tuy bận rộn nhưng chưa bao giờ như lần này, đây là lần đầu tiên việc này xảy ra.  Diệp Huyên: “Thôi, hai ông tiếp tục liên lạc đi”. 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên cười nói: “Tiền bối, ta biết Văn Nhân tộc đang gặp khó khăn, chi bằng để các nàng đi theo ta, mọi nhân quả do ta gánh vác, cũng xem như cho tỷ muội họ một cơ hội. Ông thấy được không?"  Văn Nhân Lam nói với Văn Nhân Tông: “Đại bá, người giúp tỷ tỷ đi được không?"  Sau một hồi im lặng, Văn Nhân Tông thở dài: “Nha đầu à...”  Nói đoạn, ông ta bỗng quay sang hỏi Diệp Huyên: “Người trẻ tuổi, ngươi chắc chứ?"  Diệp Huyên gật đầu.  Văn Nhân Tông im lặng hồi lâu rồi nói: “Chúng ta đi”.  Sau đó xoay người rời đi.  Các cường giả phía sau nhanh chóng bước theo.  Chỉ để lại Diệp Huyên và hai cô gái.  Văn Nhân Ý hỏi: “Công tử có biết Nam Thiên tộc không?"  Diệp Huyên lắc đầu.  Văn Nhân Ý mỉm cười: “Không biết mà vẫn hứa sẽ bảo vệ chúng ta sao?"  Diệp Huyên cười: “Các cô đã là học sinh của ta rồi, trời sập có ta gánh”.  Rồi nhấc chân đi về phương xa: “Đi thôi”.  Văn Nhân Ý nhìn theo bóng lưng hắn như có điều suy tư.  Văn Nhân Lam đi đến cạnh nàng ấy, nhìn về phía Diệp Huyên, nói: “Tỷ à, có muốn tìm một người đàn ông nào thì cũng phải tìm người như hắn. Có trách nhiệm, giàu khí phách, đủ dữ dằn”.  Văn Nhân Ý mỉm cười, dắt tay Văn Nhân Lam bước đi.  Bỗng có tiếng Mộc Văn cất lên phía sau: “Tiểu Ý...”  Người được gọi không hề quay đầu: “Ta không quan tâm ngươi mạnh yếu ra sao, thân thế thế nào, ta chỉ để tâm đến trái tim của ngươi. Ấy vậy mà, ngay cả một tấm chân tình mà ngươi cũng không thể cho ta. Mộc Văn, ta vô cùng hối hận vì đã quen biết ngươi”.  Những lời này của nàng ấy khiến Mộc Văn hóa đá.  Văn Nhân Lam quay đầu, tặng cho gã một cái nhếch mép khinh thường.  Hai cô gái nhanh chóng biến mất.  Để lại một Mộc Văn đứng như trời trồng.  ...  Diệp Huyên đưa Văn Nhân Lam và Văn Nhân Ý về đến Tiên Bảo giới.  Thấy hắn trở về, Tiêu Lan và Phu Ách đang lo sốt vó cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.  Diệp Huyên hỏi Phu Ách: “Có liên lạc được với Tần Quan cô nương không?"  Ông ta cười khổ: “Không được”.  Diệp Huyên thở dài: “Có khi nào nàng ta cố ý không?"  Phu Ách không khỏi xấu hổ. Trước kia Tần Quan tuy bận rộn nhưng chưa bao giờ như lần này, đây là lần đầu tiên việc này xảy ra.  Diệp Huyên: “Thôi, hai ông tiếp tục liên lạc đi”. 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên cười nói: “Tiền bối, ta biết Văn Nhân tộc đang gặp khó khăn, chi bằng để các nàng đi theo ta, mọi nhân quả do ta gánh vác, cũng xem như cho tỷ muội họ một cơ hội. Ông thấy được không?"  Văn Nhân Lam nói với Văn Nhân Tông: “Đại bá, người giúp tỷ tỷ đi được không?"  Sau một hồi im lặng, Văn Nhân Tông thở dài: “Nha đầu à...”  Nói đoạn, ông ta bỗng quay sang hỏi Diệp Huyên: “Người trẻ tuổi, ngươi chắc chứ?"  Diệp Huyên gật đầu.  Văn Nhân Tông im lặng hồi lâu rồi nói: “Chúng ta đi”.  Sau đó xoay người rời đi.  Các cường giả phía sau nhanh chóng bước theo.  Chỉ để lại Diệp Huyên và hai cô gái.  Văn Nhân Ý hỏi: “Công tử có biết Nam Thiên tộc không?"  Diệp Huyên lắc đầu.  Văn Nhân Ý mỉm cười: “Không biết mà vẫn hứa sẽ bảo vệ chúng ta sao?"  Diệp Huyên cười: “Các cô đã là học sinh của ta rồi, trời sập có ta gánh”.  Rồi nhấc chân đi về phương xa: “Đi thôi”.  Văn Nhân Ý nhìn theo bóng lưng hắn như có điều suy tư.  Văn Nhân Lam đi đến cạnh nàng ấy, nhìn về phía Diệp Huyên, nói: “Tỷ à, có muốn tìm một người đàn ông nào thì cũng phải tìm người như hắn. Có trách nhiệm, giàu khí phách, đủ dữ dằn”.  Văn Nhân Ý mỉm cười, dắt tay Văn Nhân Lam bước đi.  Bỗng có tiếng Mộc Văn cất lên phía sau: “Tiểu Ý...”  Người được gọi không hề quay đầu: “Ta không quan tâm ngươi mạnh yếu ra sao, thân thế thế nào, ta chỉ để tâm đến trái tim của ngươi. Ấy vậy mà, ngay cả một tấm chân tình mà ngươi cũng không thể cho ta. Mộc Văn, ta vô cùng hối hận vì đã quen biết ngươi”.  Những lời này của nàng ấy khiến Mộc Văn hóa đá.  Văn Nhân Lam quay đầu, tặng cho gã một cái nhếch mép khinh thường.  Hai cô gái nhanh chóng biến mất.  Để lại một Mộc Văn đứng như trời trồng.  ...  Diệp Huyên đưa Văn Nhân Lam và Văn Nhân Ý về đến Tiên Bảo giới.  Thấy hắn trở về, Tiêu Lan và Phu Ách đang lo sốt vó cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.  Diệp Huyên hỏi Phu Ách: “Có liên lạc được với Tần Quan cô nương không?"  Ông ta cười khổ: “Không được”.  Diệp Huyên thở dài: “Có khi nào nàng ta cố ý không?"  Phu Ách không khỏi xấu hổ. Trước kia Tần Quan tuy bận rộn nhưng chưa bao giờ như lần này, đây là lần đầu tiên việc này xảy ra.  Diệp Huyên: “Thôi, hai ông tiếp tục liên lạc đi”. 

Chương 9683