Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 9692
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên híp mắt, hắn vung tay trái, kiếm quang phóng lên cao. Kiếm ý Nhân Gian! Ầm! Kiếm quang đáng sợ kia vừa bay lên cao, bàn tay khổng lồ lập tức biến thành mảnh vụn, trên bầu trời của Tông tộc không ngừng xuất hiện tiếng nổ vang, xung quanh rất hỗn loạn. Lúc này, Tông Thủ đột nhiên hét lên: “Giết hắn!” Ông ta vừa dứt lời, bên dưới Tông tộc lại có vô số cột sáng bắn lên, nhắm thẳng về phía Diệp Huyên. Diệp Huyên đứng ở chân trời hơi nhíu mày, hắn mở lòng bàn tay, kiếm Thanh Huyên xuất hiện, hắn đang định xuất kiếm thì chợt nghĩ đến điều gì đó, cho nên đột nhiên dừng lại! Vì sao hắn phải xuất kiếm? Xuất kiếm chỉ tốn sức mà thôi! Hắn có chiến giáp của Nhị Nha, hoàn toàn không cần xuất kiếm! Nghĩ thế, hắn lập tức dừng tấn công, mặc cho vô số tia sáng trắng kia lần lượt đánh lên người, trong nháy mắt, hắn bị một vùng sáng trắng bao phủ. Ầm! Chân trời có tiếng nổ không ngừng vang lên. Nhìn thấy cảnh này, Tông Thủ và ông lão đều sửng sốt. Không phòng ngự? Vùng sáng trắng trên trời nhanh chóng tản đi, Diệp Huyên xuất hiện trước mặt mọi người, khi nhìn thấy hắn, Tông Thủ và ông lão đều ngơ ngác! Vì Diệp Huyên không bị làm sao cả! Tông Thủ nhìn Diệp Huyên với vẻ khó tin: “Ngươi… Ngươi…” Diệp Huyên phủi quần áo, sau đó nói: “Chỉ thế thôi à?” Chỉ thế thôi à? Xung quanh im lặng đến mức cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Tất cả mọi người đều ngạc nhiên! Lúc này, Tông Thủ lại hét to: “Khởi động tất cả trận pháp!” Khởi động tất cả trận pháp! Ông ta vừa dứt lời, bên trong Tông tộc lập tức có những lực lượng đáng sợ phóng lên cao, trong nháy mắt, những uy áp dữ dội bằng đầu càn quét khắp chư thiên vạn giới. Diệp Huyên ở chân trời thì chỉ khép hờ mắt, không hề tránh né, mặc cho vô số lực lượng đánh về phía mình! Diệp Huyên nhanh chóng bị những lực lượng đáng sợ kia bao phủ một lần nữa.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên híp mắt, hắn vung tay trái, kiếm quang phóng lên cao. Kiếm ý Nhân Gian! Ầm! Kiếm quang đáng sợ kia vừa bay lên cao, bàn tay khổng lồ lập tức biến thành mảnh vụn, trên bầu trời của Tông tộc không ngừng xuất hiện tiếng nổ vang, xung quanh rất hỗn loạn. Lúc này, Tông Thủ đột nhiên hét lên: “Giết hắn!” Ông ta vừa dứt lời, bên dưới Tông tộc lại có vô số cột sáng bắn lên, nhắm thẳng về phía Diệp Huyên. Diệp Huyên đứng ở chân trời hơi nhíu mày, hắn mở lòng bàn tay, kiếm Thanh Huyên xuất hiện, hắn đang định xuất kiếm thì chợt nghĩ đến điều gì đó, cho nên đột nhiên dừng lại! Vì sao hắn phải xuất kiếm? Xuất kiếm chỉ tốn sức mà thôi! Hắn có chiến giáp của Nhị Nha, hoàn toàn không cần xuất kiếm! Nghĩ thế, hắn lập tức dừng tấn công, mặc cho vô số tia sáng trắng kia lần lượt đánh lên người, trong nháy mắt, hắn bị một vùng sáng trắng bao phủ. Ầm! Chân trời có tiếng nổ không ngừng vang lên. Nhìn thấy cảnh này, Tông Thủ và ông lão đều sửng sốt. Không phòng ngự? Vùng sáng trắng trên trời nhanh chóng tản đi, Diệp Huyên xuất hiện trước mặt mọi người, khi nhìn thấy hắn, Tông Thủ và ông lão đều ngơ ngác! Vì Diệp Huyên không bị làm sao cả! Tông Thủ nhìn Diệp Huyên với vẻ khó tin: “Ngươi… Ngươi…” Diệp Huyên phủi quần áo, sau đó nói: “Chỉ thế thôi à?” Chỉ thế thôi à? Xung quanh im lặng đến mức cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Tất cả mọi người đều ngạc nhiên! Lúc này, Tông Thủ lại hét to: “Khởi động tất cả trận pháp!” Khởi động tất cả trận pháp! Ông ta vừa dứt lời, bên trong Tông tộc lập tức có những lực lượng đáng sợ phóng lên cao, trong nháy mắt, những uy áp dữ dội bằng đầu càn quét khắp chư thiên vạn giới. Diệp Huyên ở chân trời thì chỉ khép hờ mắt, không hề tránh né, mặc cho vô số lực lượng đánh về phía mình! Diệp Huyên nhanh chóng bị những lực lượng đáng sợ kia bao phủ một lần nữa.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên híp mắt, hắn vung tay trái, kiếm quang phóng lên cao. Kiếm ý Nhân Gian! Ầm! Kiếm quang đáng sợ kia vừa bay lên cao, bàn tay khổng lồ lập tức biến thành mảnh vụn, trên bầu trời của Tông tộc không ngừng xuất hiện tiếng nổ vang, xung quanh rất hỗn loạn. Lúc này, Tông Thủ đột nhiên hét lên: “Giết hắn!” Ông ta vừa dứt lời, bên dưới Tông tộc lại có vô số cột sáng bắn lên, nhắm thẳng về phía Diệp Huyên. Diệp Huyên đứng ở chân trời hơi nhíu mày, hắn mở lòng bàn tay, kiếm Thanh Huyên xuất hiện, hắn đang định xuất kiếm thì chợt nghĩ đến điều gì đó, cho nên đột nhiên dừng lại! Vì sao hắn phải xuất kiếm? Xuất kiếm chỉ tốn sức mà thôi! Hắn có chiến giáp của Nhị Nha, hoàn toàn không cần xuất kiếm! Nghĩ thế, hắn lập tức dừng tấn công, mặc cho vô số tia sáng trắng kia lần lượt đánh lên người, trong nháy mắt, hắn bị một vùng sáng trắng bao phủ. Ầm! Chân trời có tiếng nổ không ngừng vang lên. Nhìn thấy cảnh này, Tông Thủ và ông lão đều sửng sốt. Không phòng ngự? Vùng sáng trắng trên trời nhanh chóng tản đi, Diệp Huyên xuất hiện trước mặt mọi người, khi nhìn thấy hắn, Tông Thủ và ông lão đều ngơ ngác! Vì Diệp Huyên không bị làm sao cả! Tông Thủ nhìn Diệp Huyên với vẻ khó tin: “Ngươi… Ngươi…” Diệp Huyên phủi quần áo, sau đó nói: “Chỉ thế thôi à?” Chỉ thế thôi à? Xung quanh im lặng đến mức cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Tất cả mọi người đều ngạc nhiên! Lúc này, Tông Thủ lại hét to: “Khởi động tất cả trận pháp!” Khởi động tất cả trận pháp! Ông ta vừa dứt lời, bên trong Tông tộc lập tức có những lực lượng đáng sợ phóng lên cao, trong nháy mắt, những uy áp dữ dội bằng đầu càn quét khắp chư thiên vạn giới. Diệp Huyên ở chân trời thì chỉ khép hờ mắt, không hề tránh né, mặc cho vô số lực lượng đánh về phía mình! Diệp Huyên nhanh chóng bị những lực lượng đáng sợ kia bao phủ một lần nữa.